Trưởng Công Chúa

Lạt mềm buột chặt 1


trước sau

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Lúc Bùi Văn Tuyên còn đang trầm mặc tự hỏi nên trả lời thế nào thì cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của một nam nhân lớn tuổi, "Điện hạ"

Hai người cùng quay đầu nhìn sang, Tạ Lan Thanh bắt đầu bước đến gần.

Bùi Văn Tuyên và Lý Dung cực nhanh trao đổi ánh mắt, đồng thời nhìn thấy vài phần kinh ngạc trong mắt đối phương. Tạ Lan Thanh bước đến trước mặt họ, hành lễ với Lý Dung, "Điện hạ!"

"Tạ thượng thư", Lý Dung khẽ gật đầu xem như đáp lại, sau đó nàng mỉm cười hỏi, "Bình thường Tạ thượng thư chưa bao giờ bắt chuyện với Bổn cung, sao hôm nay lại chủ động vấn an vậy?"

Những lời này của nàng thật sự không chút nể nang, đặc biệt đối phương còn là người nắm giữ chức Hình bộ thượng thư và ngồi vững vị trí trọng yếu kia rất nhiều năm như Tạ Lan Thanh, trường hợp thế này càng là chuyện hiếm thấy.

Nhưng Tạ Lan Thanh lại không chút biến sắc, ông ta bình tĩnh nói, "Nghe bảo hôm qua Điện hạ bị ám sát, lão thần vô cùng lo lắng, lại sợ Điện hạ còn trẻ người non dạ, không có kinh nghiệm phá án nên mới cố tình đến hỏi một chút, xem Người có cần Hình bộ hỗ trợ không"

"Những kẻ đó ta đã bắt được hết, cũng tra khảo gần xong rồi", Lý Dung nhìn vào mắt Tạ Lan Thanh, "Không cần Tạ đại nhân phải nhọc lòng"

"Vậy Điện hạ đã tra được ai là kẻ chủ mưu chưa?"

Câu hỏi trên của Tạ Lan Thanh có chút trực tiếp. Lý Dung khoanh tay trước ngực, chỉ nhìn Tạ Lan Thanh cười không nói, Tạ Lan Thanh nhíu mày, "Vì sao Điện hạ không trả lời thần?"

"Vậy vì sao Tạ đại nhân lại hỏi như thế?", lúc này Bùi Văn Tuyên đột nhiên chen ngang. Tạ Lan Thanh nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, liền thấy Bùi Văn Tuyên cười như không cười nói, "Trừ khi Tạ đại nhân đang lo lắng chuyện gì đó nên mới cố ý đến đây để xác nhận với Điện hạ?"

"Lão thần chỉ là lo cho Điện hạ mới thuận miệng hỏi thăm thôi, Bùi đại nhân nghĩ nhiều rồi"

Gương mặt Tạ Lan Thanh lạnh tanh, cực kì bất mãn, Bùi Văn Tuyên chỉ đưa hai tay ra trước hành lễ, xem như xin lỗi.

"Nếu quan tâm còn bị Điện hạ hoài nghi, vậy lão thần sẽ không hỏi thêm nhiều nữa", Tạ Lan Thanh trực tiếp xoay người đi, lạnh lùng nói, "Điện hạ cứ tự mình điều tra đi"

Tạ Lan Thanh nói xong liền quay lại vị trí của mình. Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, mỉm cười nói, "Điện hạ, vi thần xin phép được về vị trí của mình"

Bùi Văn Tuyên nói xong liền hành lễ, trở về vị trí của hắn.

Không bao lâu sau Lý Minh đã đến đại điện, theo thường lệ bắt đầu lâm triều. Lý Minh nhìn qua có chút mệt mỏi, như thể đang cực kì bực bội. Sau khi thượng triều, ông trước tiên hỏi thăm một chút tình hình thời tiết ở các nơi, sau đó mới quay sang nhìn về phía Lý Dung, cứng giọng gọi, "Bình Lạc"

"Phụ hoàng"

Lý Dung nghe ra trong âm thanh của Lý Minh như thể đang kiềm chế gì đó, đủ biết cảm xúc của ông hôm nay không được tốt. Nàng vội tiến lên quỳ xuống, bày ra tư thái thỉnh tội. Lý Minh nhìn thấy nàng như vậy, thái độ mới dịu xuống vài phần, "Nghe bảo hôm qua con bị ám sát, thật sự có việc như vậy?"

"Bẩm Phụ hoàng, quả thật có chuyện như vậy"

"Khốn kiếp!"

Lý Minh đột nhiên đứng dậy, hét lớn, "Ngay cả con cũng dám ám sát, là ai, không muốn sống nữa sao?!"

"Bẩm Phụ hoàng, hiện tại theo lời khai của hung thủ bắt được, chủ mưu là người nhà của Trần Quảng, chủ sự Thương bộ trước đây, mục đích là để báo thù"

"Báo thù?", Lý Minh nghe xong liền tức giận đến bật cười, "Hắn còn chưa chết, báo thù cái gì? Hơn nữa hắn dám ăn xén quân lương, phạm phải một tội danh tày đình như thế còn không đáng chết sao?! Người nhà hắn còn có mặt mũi nói muốn báo thù?"

"Bẩm Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn tấu", lúc này, trong đội ngũ quan viên Ngự sử đài, một quan Ngự sử đột nhiên bước ra. Lý Minh nâng mắt, lạnh lùng nói, "Trẫm đang nói chuyện với Công chúa, ngươi không thể đợi chốc nữa lại tấu sao?"

"Bệ hạ...", vị Ngự sử kia không hề lùi về chỗ, tiếp tục nói, "Việc mà vi thần muốn tấu có liên quan đến Công chúa"

Lý Minh nhíu mày, Lý Dung cũng quay đầu nhìn sang, sau một chốc, nàng mới nhận ra người kia chính là biểu huynh của Trần Quảng, Vương Hoán.

Lý Dung hơi nhướn mày. Thấy Lý Minh không kiên nhẫn phất tay, Vương Hoán hành lễ lại nói, "Vi thần cầu xin Bệ hạ triệu kiến dân phụ Trần Vương thị"

"Trần Vương thị?"

Lý Minh có chút nghi hoặc, Vương Hoán cung kính nói, "Người đó chính là mẫu thân của Trần Quảng, Trần Vương thị"

Lý Minh do dự một lát, sau đó như thể nhớ ra chuyện gì, ông không kiên nhẫn nói, "Tuyên"

Lý Dung quan sát thần sắc của Lý Minh, trong lòng có vài phần cân nhắc. Chẳng bao lâu sau, phía cửa liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lại qua một chốc, một nữ nhân lớn tuổi tóc bạc trắng bước vào, cung kính thưa, "Tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

Mọi người cùng nhìn vào bà ta, Lý Minh như thể suy tư gì đó, một lát sau mới do dự lên tiếng, "Ngài... hình như là..."

"Bệ hạ", phụ nhân kia ngẩng đầu lên, cung kính đáp, "Dân phụ từng làm nữ quan trong cung, lúc Điện hạ còn nhỏ còn chăm sóc Bệ hạ một khoảng thời gian, không ngờ Bệ hạ vẫn còn nhớ dân phụ"

"Ta nhớ ra rồi", thần sắc Lý Minh có chút dịu xuống, ông gật đầu nói, "Ngươi trước đây từng làm việc trong cung Thái hậu một thời gian"

Trần Vương thị nghe vậy, lập tức dập đầu lần nữa, trong mắt mang theo lệ ý. Lý Minh nhìn Trần Vương thị mái đầu bạc trắng, thấp giọng nói, "Trần phu nhân tuổi cũng lớn rồi, trước ban ngồi đi. Hôm nay vì sao ngươi lại lên triều?"

"Bệ hạ, dân phụ hôm nay đến đây là để thay con trai mình đòi lại công đạo"

Trần Vương thị ngẩng đầu lên, khóc lóc nói, "Hôm nay, dân phụ vào triều chính là để tố cáo Bình Lạc Công chúa Điện hạ, tra tấn bức cung con thần, Trần Quảng, nhằm ép hắn nhận tội, xin Bệ hạ minh giám!"

Lý Minh nhíu mày, khẽ đưa mắt liếc nhìn Lý Dung.

Lý Dung vừa cáo trạng Trần gia ám sát nàng xong thì Trần Vương thị đã vội vàng đến cáo trạng Lý Dung thi hình bắt ép nhận tội. Mọi người ai nấy đều như thể xem náo nhiệt mà nhìn về phía Lý Dung. Lý Minh do dự một chốc mới lên tiếng, "Ngươi nói Bình Lạc đánh Trần Quảng, nhưng ngươi chỉ là một giới nữ lưu, làm sao biết được chuyện này?"

"Bệ hạ, dân phụ tuy chỉ là một giới nữ lưu nhưng vì lo cho con trai nên đã bảo hạ nhân chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng có được một cơ hội gặp con mình. Dân phụ biết hành động này là có tội, cũng nguyện một mình gánh chịu. Nhưng những gì dân phụ nói, mỗi một câu đều là sự thật. Cầu xin Bệ hạ hãy cho những vị đại nhân khác, phúc thẩm vụ án quân lương để trả lại sự trong sạch cho con trai thần"

"Việc này ngoại trừ ngươi ra, còn ai khác có thể làm chứng không?"

"Việc này ngoại trừ dân phụ, còn có những người hầu trong nhà cùng vào thăm ngục và một vài thị vệ khác trong Đốc tra ti, chỉ là bọn họ có chịu nói thật không thì dân phụ không biết"

"Người hầu nhà ngươi cũng là người họ Trần, theo lý khó tránh khỏi hiềm nghi; những thị vệ trong Đốc tra ti, ngươi lại tìm không thấy ai. Nói cách khác, những lời ngươi nói cũng không xác thật"

Lý Minh trầm ngâm, chậm rãi hỏi, "Hôm nay Bình Lạc tố cáo Trần gia các ngươi ám sát nàng, lại có đủ nhân chứng vật chứng, ngươi có thừa nhận không?"

"Trần gia thần ám sát Công chúa?"

Trần Vương thị mở trừng hai mắt, vội vàng nói, "Không, không thể nào. Bệ hạ, Trần gia thần gần trăm năm nay đều trung với quân thượng, không dám có một chút đối địch với thiên gia*. Dù cho Điện hạ có chém đầu con thần, khiến Trần gia bị tuyệt hậu, chúng thần cũng không có gan ám sát Điện hạ đâu ạ!"

(*Cách gọi khác của gia đình đế vương)

"Vậy ngươi có chứng cứ gì không?"

Lý Minh bình tĩnh hỏi lại, sắc mặt Trần Vương thị chợt trắng bệch, bà sững sờ quỳ trên đất, sau hồi lâu mới dập đầu nói, "Bẩm bệ hạ, lão thân không có. Dân phụ dù sao cũng chỉ là một nữ tử chốn hậu trạch, tiêu tán cả gia tài cũng chỉ đổi được một lần gặp mặt con trai. Thần không thể tra tấn bức cung, cũng không thể hối lộ người khác, càng không cao tay đến độ có thể giả tạo chứng cứ, đổi trắng thay đen. Nhưng dân phụ tin tưởng, trên đời này vẫn còn thiên lý, ngẩng đầu vẫn có trời phật đang nhìn. Dân phụ tuy không có chứng cứ, nhưng dân phụ...", Trần Vương thị bình tĩnh nói tiếp, "Nguyện lấy cái chết chứng minh sự trong sạch!"

Sau đó, Trần Vương thị đập mạnh đầu xuống đất.

Lý Dung đứng phắt dậy, quát, "Ngăn bà ta lại mau!"

Vào giây phút nàng đứng dậy, trong khi những người khác chỉ đang khiếp sợ đứng nhìn, Bùi Văn Tuyên đã nhanh hơn một bước xông ra ngoài. Thời điểm Bùi Văn Tuyên chạy đến trước mặt Trần Vương thị, vị lão phu nhân này vẫn duy trì tư thế dập đầu, và trên mặt đất đã lan ra một bãi máu đỏ tươi.

Bùi Văn Tuyên vội vàng lật người bà ta lại, đặt tay trước chóp mũi, Lý Dung bình tĩnh ra lệnh, "Ngự y đâu, nhanh chóng gọi ngự y đến đây!"

Nói xong, Lý Dung vội vàng đi đến trước mặt Trần Vương thị, tay nàng hơi run rẩy. Bùi Văn Tuyên cũng ngẩng đầu lên, trầm mặt, khẽ lắc đầu.

Tiếp đến hắn đứng dậy, ngự y chạy vào điện, bắt mạch cho Trần Vương thị. Sau một chốc, ngự y ngẩng đầu, sợ hãi thưa, "Bệ hạ, vị phu nhân này... đã đi rồi ạ"

Sắc mặt Lý Minh cực kỳ khó coi, như thể đang cố gắng khống chế bản thân, sau hồi lâu ông mới lên tiếng, "Trước nâng xuống đi"

Thị vệ nhận lệnh, nhanh chóng tiến đến khiêng Trần Vương thị ra ngoài. Trên triều lặng ngắt như tờ, qua hồi lâu, Lý Minh bưng trà uống một ngụm nói, "Hạ triều đi"

Mọi người hành lễ sau đó trầm mặc rời đi. Bùi Văn Tuyên đi đến cạnh Lý Dung, thấp giọng gọi, "Điện hạ"

"Ta không sao"

Lý Dung điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này, Phúc Lai tiến đến gần nhỏ giọng thưa, "Điện hạ, Bệ hạ

cho gọi Người"

Lý Dung đáp một tiếng, lại quay đầu nói với Bùi Văn Tuyên, "Chàng về trước đi"

Bùi Văn Tuyên không nói gì, sau khi hành lễ với Lý Dung và Phúc Lai, hắn do dự một lát mới nói, "Ta sẽ chờ Điện hạ bên ngoài Ngự thư phòng"

Lý Dung không còn tâm tình đâu để trả lời hắn, nàng chỉ khẽ gật đầu sau đó đi theo Phúc Lai.

Dưới sự dẫn đường của Phúc Lai, nàng đi đến Ngự thư phòng. Sau khi vào phòng, nàng thấy Lý Minh đứng đưa lưng về phía mình. Nàng bước vào, vừa quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến Phụ..."

"Hãy nhìn chuyện tốt mà ngươi làm xem!"

Lý Minh gập sổ con lại, ném về phía đầu Lý Dung, chỉ trong nháy mắt, trán Lý Dung nổi lên một mảng xanh tím.

Lý Minh thấy Lý Dung bị thương, ông hơi khựng lại, nhưng sau một chốc vẫn dùng ngữ điệu cứng rắn, lạnh lùng nói, "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cần phải thận trọng, không nên liều lĩnh. Ngươi nhìn xem, hiện tại ngươi nhận trách nhiệm thẩm tra một vụ án lớn nhường này, sao có thể tùy ý làm bậy như thế chứ? Ngươi thật sự cho rằng trẫm sủng ngươi nên bản thân có thể vô pháp vô thiên sao?!"

"Nhi thần không biết Phụ hoàng muốn trách cứ điều gì"

Lý Dung quỳ xuống, bình tĩnh nói, "Chẳng lẽ Phụ hoàng đang nghĩ rằng, nhi thần không nên thẩm tra vụ án Tần gia và vụ án quân lương sao?"

"Thái độ này của ngươi là sao hả?", Lý Minh nhìn thái độ của Lý Dung, lửa giận chợt bốc lên, "Ngươi đang uy hiếp ta? Ta cho ngươi phụ trách hai vụ án này, không phải muốn ngươi gây chuyện thêm phiền ta! Ngươi biết rõ chuyện không được dụng hình với sĩ tộc, ấy vậy còn dám nghiêm hình bức cung quan viên..."

"Nhi thần không có"

Lý Dung quyết đoán đáp, Lý Minh nhìn xung quanh một vòng, sau khi phất tay ra hiệu những người khác ra ngoài, ông đi đến trước mặt Lý Dung, ngồi xổm xuống nói, "Ngươi cho rằng trẫm đang tức giận chuyện ngươi dụng hình với chúng? Ngươi tra án, ngươi cứ dùng phương thức của ngươi, trẫm chỉ cần kết quả. Trẫm tức giận chính là vì ngươi không màng tiền căn hậu quả, không biết dọn dẹp cho sạch sẽ!"

"Con không có", Lý Dung ngẩng đầu, cực kỳ khí phách nói, "Phụ hoàng, ngài vì sao không chịu tin rằng con không hề tra tấn bức cung bọn chúng? Là chúng muốn hại con, muốn ám sát con, ngài không trách tội chúng cũng thôi, hôm nay thế nhưng còn trách ngược lại con?! Sự phản kích của hai vụ án này có bao lớn, trong lòng Phụ hoàng chẳng lẽ còn không rõ sao? Con vì Phụ hoàng, vì chút công chính trong lòng mà phải gánh chịu bao nhiêu áp lực, Phụ hoàng không rõ ư?"

Lý Dung vành mắt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Lý Minh nói, "Ngài rõ ràng biết trong bọn chúng có bao nhiêu người muốn hại con, nhưng ngài vẫn tin bọn chúng..."

"Bình Lạc...", Lý Minh thấy Lý Dung khóc, lập tức có vài phần chột dạ, "Phụ hoàng cũng không phải không tin con, chỉ là tính tình của con..."

"Tính tình của con thì sao?", Lý Dung cũng không màng dáng vẻ bên ngoài, dứt khoát ngồi quỳ trên đất, khóc lớn nói, "Tính tình của con cũng không tốt, có phải không? Con không xứng làm một Công chúa, làm một nữ nhi, có phải không? Bọn chúng mỗi ngày đều tìm cách muốn giết con, ngài nghĩ tính tình con phải tốt thế nào nữa đây? Ngài là Phụ hoàng của con, ngài không che chở con cũng thôi đi, đằng này còn hùa theo chúng khi dễ con nữa"

"Sao con lại nói sang chuyện này rồi", Lý Minh có chút đau đầu, "Cái gì có khi dễ hay không? Hiện tại con cũng là một mệnh quan triều đình, sao có thể xử sự như đứa trẻ thế này, còn gì là thể thống nữa?"

"Con không cần thể thống", Lý Dung khóc lóc nói, "Chức quan này con không làm nữa, ngài cho con về phủ đi, Trường Lạc và Hoa Lạc đều được sống vui vẻ, không chút vướng bận. Vì sao chỉ có con phải dấn thân vào vũng nước đục này? Vì sao chứ? Phụ hoàng ngài nói đi, điều con muốn là cái gì đây?!"

Lý Dung ngẩng đầu lên, nắm lấy phần áo trước ngực mình, "Con phải đi giữa lằn ranh sống chết như hiện tại còn không phải đều là vì Phụ hoàng sao? Con không đành lòng thấy những thế gia kia chèn ép Phụ hoàng, là con sai sao?"

Những lời trên, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã đánh thẳng vào lòng Lý Minh. Ông nhìn Lý Dung ngồi dưới chân mình khóc đến chật vật, nhem nhuốc, nhất thời nghẹn lời.

Trong lòng ông có vài phần đau xót, nhìn Lý Dung như cũ thống khổ khóc lóc, Lý Minh sau hồi lâu do dự cuối cùng vẫn không nói được gì, chỉ có thể thở dài một tiếng, "Con về trước đi, vụ án quân lương và Tần gia con đừng nhúng tay vào"

"Nếu con mặc kệ thì ai sẽ lo đây?"

Lý Dung khàn giọng hỏi, "Phụ hoàng sao? Hay là Thái tử? Hay là những người khác nữa? Ai nhận chuyện này đều sẽ xui xẻo. Đã bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng Phụ hoàng vẫn muốn lần nữa cúi đầu phải không?"

Lý Minh trầm mặc, Lý Dung chống thẳng người, chậm rãi bò dậy, "Phụ hoàng cứ tự quyết định đi, nhi thần đều mặc kệ hết"

"Dung nhi...", Lý Minh nhìn bóng dáng toát vẻ mất mát của Lý Dung, do dự gọi một tiếng. Sau hồi lâu, ông mới nói, "Vậy để Bùi Văn Tuyên nhận đi. Hắn đứng ra phán xử, con có thể yên tâm rồi chứ?"

Lý Dung đưa lưng về phía Lý Minh, phải rất lâu sau mới cung kính nói, "Tạ Phụ hoàng"

Sau đó Lý Dung hành lễ, "Nhi thần cáo lui"

Lý Minh đáp một tiếng, Lý Dung liền lau nước mắt, bước ra ngoài. Đợi đến khi bóng nàng đã khuất sau cánh cửa, Phúc Lai mới bưng trà lên, cười nói, "Bệ hạ, dù sao Điện hạ vẫn chỉ là một đứa trẻ, Người còn nhỏ"

"Cứ ngỡ nó đã trưởng thành rồi...", Lý Minh thở dài, "Nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ ở tuổi thiếu niên mà thôi"

Lý Dung lau nước mắt, đi thẳng khỏi Ngự thư phòng. Khi vừa bước đến dãy hành lang, đôi đồng tử của nàng liền trở nên lạnh lẽo.

Hôm nay cảm xúc của Lý Minh rất kỳ lạ, rõ ràng đang bất mãn với nàng. Vụ việc của Trần Vương thị cũng là chuyện được chuẩn bị từ trước, có lẽ ngày hôm qua, khi vừa bị nàng mai phục xong, những tên trốn trong chỗ tối đã nghĩ ra vở diễn hôm nay rồi.

Nhưng là ai đang ảnh hưởng đến Lý Minh?

Lý Dung trầm ngâm, bước qua cổng đi ra ngoài. Nàng vừa đi ra sân liền thấy một thanh niên đứng trên hành lang, hắn


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện