Vợ Boss Là Công Chúa

Ngoan ngoãn ngủ đi


trước sau

Một hồi lâu sau mới định thần lại được, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngơ ngác nhìn thấy Lục Minh đang đen mặt đứng ở cửa, cô lại mất một lúc lâu nữa mới hiểu ra rồi | hét “Á!!!” lên một tiếng.

Màng tại đáng thương của Lục Minh lại bị hành hạ, anh lạnh lùng nhìn bàn chải đánh răng và máy cạo râu của mình đang trỗi dập dềnh trong vũng nước trên sàn.

Xà bông, mấy chai nước gội đầu và sữa tắm cũng đang chìm nổi trong bồn tắm. “...” Cô gái chết bầm này chỉ tắm rửa một chút thôi mà cũng muốn dùng hết cả một bình sữa tắm và dầu gội đầu sao?

Gương mặt anh càng đanh lại, giận dữ hét: “Cố định khiến cả nhà bị ngập đấy à!?”

“...” Cảnh Y Nhân sợ tới mức cả người run rẩy, muốn đi tìm quần áo nhưng khi len lén liếc tìm thì thấy nó không gần chút nào!

Nơi này quá trơn, cô bò lên mấy lần nhưng đều bị ngã xuống bồn, giống hệt con nai con nhút nhát đang hoảng sợ vậy, chỉ biết nằm nhoài ra thành bồn, không dám cựa quậy chút nào, giờ thì cơ thể trần trụi lại bị nhìn thấy, mặt cô đỏ bừng lên.

Cô chỉ hơi hiếu kỳ thôi mà, rất nhiều thứ cô chưa từng thấy bao giờ, nên cứ hết sở chỗ nọ lại mò chỗ kia.

Cô thấy mấy thứ xả nước ra này có thể vừa xả nước lạnh vừa xả nước nóng, không phiền phức giống như trước kia, mỗi lần đến Thanh Hoa Trì tắm rửa là phải đợi cung nữ nấu nước xong mới được.

Ai mà biết nước chưa gì đã đầy, cái miệng chảy kia vừa bị ngập nước một cái là không phát ra âm thanh nữa, cô đang cố nghiên cứu mấy cái bình bình lọ lọ bên cạnh nên quên mất.

Chất lỏng bên trong mấy cái bình này thơm ngọt như sữa vậy, cô không nhịn được liếm một cái, nhưng chúng không ngon một chút nào hết. Cô không cẩn thận đánh rơi vào nước thì một đống bọt bỗng dưng nổi lên, cô thích thú nghịch bong bóng nên nhất thời quên mất vòi vẫn đang chảy. Lục Minh giẫm lên sàn đẫm nước đi vào trong nhà vệ sinh, đóng van nước lại, sau đó cầm lấy vòi hoa sen phun thẳng vào người cô.

“Lạnh... Lạnh quá!”

Cảnh Y Nhân lạnh đến mức rùng mình, khuôn mặt
nhỏ nhắn đỏ chót, cô lại bị người đàn ông này nhìn thấy cơ thể mình rồi.

Lục Minh giật lấy khăn tắm bên cạnh để kéo cô lên rồi quấn cô lại, xách cô về phòng như xách gà con, cứ thế ném lên giường.

Anh chỉ thẳng vào chóp mũi của cô mà cảnh cáo: “Cảnh Y Nhân! Cô mà còn dám gây ra chuyện gì nữa thì cút ngay ra ngoài cho tôi!”

“...” Cảnh Y Nhân vội chui vào chăn, lập tức gật đầu như bé ngoan, không dám chọc anh nữa.

Dứt lời, Lục Minh xoay người đá văng cửa đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại một mình cảnh Y Nhân, trằn trọc mãi, cô mới dần thấy buồn ngủ. Cô thò đầu ra thổi tắt đèn, nhưng cái đèn chết tiệt này thổi thế nào cũng không tắt, còn khiến cô phải thở hồng hộc. Cô dứt khoát đập “chát” một cái, hai tiếng rít rít” vang lên, đèn tắt luôn. Cuối cùng cũng có thể ngủ rồi! Cảnh Y Nhân vừa ngả đầu xuống đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng, căn phòng ngập nước đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tối hôm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô quyết định hôm nay phải cố gắng nói chuyện rõ ràng với “cậu” mới được! Dù sao tối hôm qua cô đã bị người đàn ông kia nhìn thấy hết rồi, xấu hổ quá, chẳng phải cô nên bắt anh ta chịu trách nhiệm sao?

Nhưng hiện giờ cô vốn là vợ anh rồi, còn muốn anh chịu trách nhiệm thế nào nữa?

Những tâm hồn cô vẫn còn thuần khiết mà! Cô chỉ mới 14 tuổi, ngoài hoàng đế cữu cữu ra thì chưa từng cầm tay người đàn ông nào khác hết. Ông trời ơi! Sao cô lại phải rối tung rối mù lên thế này? Vừa nghĩ đến đây thì cửa phòng Cảnh Y Nhân bị đẩy ra, một người phụ nữ lạ mặt bước vào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện