Vợ Boss Là Công Chúa

Dạy dỗ đám phụ nữ ba hoa


trước sau

Một người đứng dựa vào tủ đang cười bỗng nhiên khóe miệng cứng đờ lại. Cốc trong tay cô ta rơi IV xuống đất “choáng” một tiếng, nước văng hết lên chân người phụ nữ đứng cạnh. Cả đám người giật mình có chân lại tránh: “Cô làm cái gì vậy?”

“Sao thế?”

Đám phụ nữ nhìn theo tầm mắt của cô ta bỗng giật mình đứng thẳng người lại rồi cúi đầu hổ một tiếng: “Tổng giám đốc Lục.”

Hình như chỉ có người phụ nữ vừa rồi là nhìn ra khí tức bạo ngược quanh người Lục Minh và hiểu vừa rồi bọn họ đã làm ra chuyện ngu ngốc đến mức nào.

Mấy người phụ nữ khác thì mặt mũi đỏ bừng, khi thấy tổng giám đốc Lục đột nhiên xuất hiện thì trong lòng mừng thâm.

Ánh mắt lạnh như băng của Lục Minh giống như một thanh kiếm sắc bén nhìn lướt qua đám phụ nữ này một lượt, anh đủng đỉnh bước vào phòng trà nước rồi “Ruỳnh” một tiếng, đóng sập cửa lại.

Mấy người phụ nữ giật nảy mình, bấy giờ mới phát hiện ra là Lục Minh đang nổi giận. Mấy con mắt hoảng loạn nhìn Lục Minh khóa trái cửa phòng trà nước vào. Cả người không tự chủ được co cụm lại với nhau.

Khóa trái cửa? Tại sao ông chủ lại muốn khóa trái cửa? Rồi Lục Minh xoay người lại, nhấc cái cốc thủy tinh cường lực trên giá để vật trang trí xuống, đi từng bước một tới gần.

“...” Mấy người phụ nữ nơm nớp lo sợ, giờ họ mới hiểu được chắc là do mình tám chuyện nên gây ra họa lớn rồi.

“Tống...tổng giám đốc Lục! Ngài muốn làm gì?” Người phụ nữ kia còn chưa kịp nói hết câu thì cái cốc trong tay Lục Minh đã bay ra, đập mạnh vào camera giám sát ở trên góc trần nhà của phòng trà nước. “Cạch” một tiếng, cái cốc vỡ vụn, camera giám sát bị đập rớt xuống.

Mảnh vỡ rơi xuống người đám phụ nữ kia, dọa cho bọn họ ôm đầu ngồi thụp xuống gào thét.

“Lục Minh tôi đây cho rằng đời này mình có thể làm được một việc là không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng các cô lại để tiện quá mức... còn có thể bức tôi tự mình ra tay...”

Bên ngoài phòng trà nước thi thoảng có người đi ngang qua hoặc có người muốn đi vào rót nước, nhưng phát hiện thấy cửa bị khóa, bên trong truyền tới từng đợt tiếng kêu rên thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Một đám người vây bên ngoài, không hiểu bên
trong có chuyện gì. Mãi tới khi cửa phòng trà nước bị kéo ra, mọi người nhìn thấy Lục Minh vẻ mặt hờ hững, nhẹ nhàng bước từ trong ra ngoài.

Mọi người cung kính chào một tiếng: “Tổng giám đốc Lục.”

Lục Minh nhìn thấy có người quản lý của một bộ phận nào đó có mặt thì thản nhiên mở miệng: “Đuổi việc bốn người bọn họ.” Nghe vậy mọi người rụt vai lại, sợ hãi không dám thở mạnh, rồi liếc mắt nhìn vào trong phòng trà nước, thấy bốn người phụ nữ ngã trái ngã phải ở bên trong, mặt mũi bị đánh sưng vù.

Rồi Lục Minh cầm điện thoại di động ra, giơ tới trước mặt người quản lý: “Có biết đây là ai không?” Quản lý lập tức cung kính gật đầu: “Thưa tổng giám đốc Lục, cậu ta là Trần Chí Bằng của phòng kế hoạch.”

“Bảo cậu ta cút đi.” Lục Minh để lại một câu rồi nhanh chân đi về phía phòng cà phê.

“Vâng.” Thấy ông chủ nổi giận lôi đình như vậy, quản lý sai người tới chỗ mấy nhân viên làm Lục Minh nổi giận, còn cấp dưới lập tức đuổi theo gót Lục Minh, ân cần hầu hạ.

Khi Lục Minh được một đám người vây quanh đi vào phòng cà phê thì Cảnh Y Nhân vừa hay mới ra khỏi đó.

Cô mặt đối mặt Lục Minh. Vừa nhìn thấy cảnh Y Nhân, Lục Minh đã lạnh giọng chất vấn: “Không phải bảo cô ở trong văn phòng đợi tôi sao. Cô tới đây làm cái gì?” Trong giọng nói của Lục Minh có mấy phần tức giận, còn thêm mấy phần trách móc. Cảnh Y Nhân nghĩ trước đó Lục Minh vẫn đối xử với cô rất tốt, mà anh đi họp rồi thì sao lại có mặt ở đây được? Rồi lại nhìn một đám người vây quanh anh. Đại khái Cảnh Y Nhân đã đoán được có lẽ Lý Đồng đã làm ra chuyện “tốt” gì đó mà cô không biết nên Lục Minh mới tức giận.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện