Vợ Boss Là Công Chúa

Ngày đầu tiên đến trường đã gặp rắc rối


trước sau

Buổi chiều Cảnh Y Nhân không có tiết học, cô không vội về nhà mà đi một vòng quanh trường để làm quen với môi trường mới. Lưu Hiểu Đông đi theo sau cô, thỉnh thoảng trên đường còn gặp người biết cô, chào hỏi cô, cô không quen đối phương nên chỉ ừ một tiếng, xem như là đã trả lời lại.

Khi đi qua sân vận động cô thấy mấy nam sinh đang chơi bóng rổ.

Trò vận động này Cảnh Y Nhân đã từng nhìn thấy trên ti vi, cô cũng biết đó là bóng rổ, còn có bóng đá cũng từa tựa trò xúc cúc” ngày xưa cô chơi.

(*) Xúc cúc, tháp cúc, đạp cúc hoặc túc cúc... là một loại hình đá bóng xuất hiện từ thời cổ đại ở Trung Quốc. Chỉ là, một bên thì dùng tay, một bên thì dùng chân. Các nam sinh đang chơi bóng rổ phát hiện có người đẹp nhìn mình, liền bắt đầu bày ra các tư thế bảnh bao. Cảnh Y Nhân cũng hiểu sơ sơ nên nhìn vài phút rồi rời đi. Sau đó lại gặp phải một cô gái hình như quen biết Cảnh Y Nhân, lôi kéo Cảnh Y Nhân nói lan man một tràng, thậm chí còn muốn cùng cô đi mua sắm nữa.

Vừa hay, nơi mà cô gái đó muốn đến rất gần công ty của Lục Minh, Cảnh Y Nhân cũng không từ chối nữa.

Đến gần Lục thị, Cảnh Y Nhân để Lưu Hiểu Đông về công ty.

Chờ khi nào Lục Minh tan làm sẽ đón Cảnh Y Nhân rồi cùng nhau về nhà.

Lúc bọn họ về đến nhà đã là năm giờ chiều, ánh mặt trời còn chưa xuống núi rọi thẳng vào trong vườn nên có hơi oi nóng.

Bình thường khi xe họ đi đến cửa nhà mới thấy quản gia Ngô ra đón, hôm nay ông lại đi thẳng tới gara giúp Lục Minh mở cửa xe. Lục Minh còn chưa kịp xuống xe, quản gia Ngô đã hơi khó xử mở miệng: “Thưa ngài Lục, có hai đồng chí cảnh sát đến nhà.” “...” Lục Minh ngạc nhiên nhìn quản gia Ngô. Anh lạnh lùng hỏi: “Cảnh sát tới làm gì?” Nói rồi Lục Minh xuống xe, đóng sập cửa lại.

Quản gia Ngô nhìn Cảnh Y Nhân đang bước xuống từ cửa xe bên kia. “Họ đến tìm cô Cảnh.”

Lục Minh đánh mắt sang nhìn Cảnh Y Nhân, con người càng thêm sâu thẳm. Sau đó anh đi vòng qua xe tới trước mặt cô, nắm lấy bàn
tay nhỏ bé của cô, cùng đi vào nhà.

Vừa vào đến nơi, hai viên cảnh sát đang ngồi trong phòng khách lập tức cung kính đứng dậy. Ở huyền quan*, Lục Minh tự tay lấy đôi dép thỏ màu hồng nhạt đưa cho Cảnh Y Nhân. Sau khi dép của cô bị Tiết Phương Hoa đụng tới lần trước, cô đã vứt hết đi rồi. Anh đỡ lấy túi xách đang đeo trên vai cô rồi xỏ chân vào đôi dép người giúp việc lấy cho mình.

(*) Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Hai viên cảnh sát vẫn nhìn Lục Minh phục vụ Cảnh Y Nhân, thầm nuốt nước miếng, chỉ sợ vụ này hơi phức tạp rồi đây.

Chờ sau khi Lục Minh thay giày xong, anh kéo tay Cảnh Y Nhân lười biếng ngồi trên sô pha trong phòng khách, hờ hững nhìn hai viên cảnh sát. Cảnh Y Nhân đang định ngồi sang bên cạnh lại bị Lục Minh kéo vào trong lòng, ngồi lên đùi anh.

“Có chuyện gì thế?” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh dừng lại trên người hai viên cảnh sát, thản nhiên mở miệng hỏi. “...” Bọn họ đều ngần ngại, nhìn anh ôm Cảnh Y Nhân thể hiện tình cảm như vậy, hiển nhiên là cố tình làm cho bọn họ xem rồi, khác gì đang nói, các anh dám làm gì người phụ nữ của tôi? Một viên cảnh sát cân nhắc từ ngữ giải thích: “Lục... Lục tổng! Hôm nay chúng tôi nhận được hai vụ báo án, mà đều có liên quan tới cô Cảnh.”

Lục Minh nhướn mày, bình tĩnh nhìn anh ta.

Viên cảnh sát bị ánh mắt lạnh lẽo nhưng có chút hứng thú của Lục Minh chiểu đến mà lạnh cả sống lưng.

“Một vụ báo cô Cảnh đã đẩy bạn học xuống cầu thang ở trường, còn một vụ báo cô Cảnh cướp giật trong thang máy ở trung tâm thương mại.”

“Cướp giật?” Lục Minh như nghe được một chuyện đáng buồn cười mà cười khẩy một tiếng. “...”Hai viên cảnh sát cũng thấy câu chuyện cười này có hơi vô duyên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện