Vợ Boss Là Công Chúa

Gọi chú! Cô muốn làm gì?


trước sau

“Nói! Cô tiếp cận Lục Minh có mục đích, ý đồ gì? Hay là giống như những người phụ nữ kia, coi trọng vẻ bề ngoài, địa vị, hoặc tiền của cậu ấy?”

“...” Tim Cảnh Y Nhân như vọt lên tận cổ: “Không phải!”

“Nói vậy, cô thừa nhận cô không phải Cảnh Y Nhân rồi sao!” Nụ cười nơi khóe miệng Phó Minh Tuấn lại càng rộng hơn.

Hóa ra bí mật mà cô vẫn luôn thấy chột dạ là cái này.

“...” Cảnh Y Nhân tức đến nghiến răng.

Chết tiệt, cô lại bị lừa vào tròng.

“Tôi chính là Cảnh Y Nhân!”

“Cô không phải!”

“Phải!”

“Không phải!”

“Phải!” Cảnh Y Nhân kiên cường phản bác. “...” Phó Minh Tuấn nhìn cô chăm chú một lúc lâu: “Cô nói xem, nếu như tôi nói cho Lục Minh biết cô không phải Cảnh Y Nhân, thì cậu ta sẽ làm thế nào?”

“...”Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân dấy lên một nỗi hốt hoảng không biết vì sao.

Nếu như “cậu” biết cô không phải Cảnh Y Nhân kia thì nhất định sẽ hưu người vợ giả mạo là cô, không cần cô nữa.

Nghĩ vậy, ngực Cảnh Y Nhân như thắt lại.

Cảnh Y Nhân sắc bén nhìn Phó Minh Tuấn, giả vờ bình tĩnh nói: “Cậu sẽ không tin anh đâu. Tôi vốn dĩ chính là Cảnh Y Nhân.”

“...” Một tiếng “cậu” của Cảnh Y Nhận làm con người Phó Minh Tuấn co rút lại, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

Anh ta nhớ tới lần trước câu cá ở nhà Lục Minh, Cảnh Y Nhân cũng gọi Lục Minh là “cậu” mà cậu ta không hề phản bác, lại còn vô cùng cưng chiều cô. Hiển nhiên là Lục Minh đã sớm biết Cảnh Y Nhân này không phải Cảnh Y Nhân trước kia. Một người có dung mạo tuyệt đẹp giống Cảnh Y Nhân, nhưng lại có tính cách khác hẳn Cảnh Y Nhân.

Lục Minh biết cô là giả, nghĩa là cậu ta cố ý tìm cô đến sao?

Nghĩ vậy, Phó Minh Tuấn cắn răng một cái, thể Cảnh Y Nhân trước kia đi đâu rồi? Nghĩ tới đó, trong lòng Phó Minh Tuấn trào lên một cơn tức giận, Lục Minh lại dám treo đầu dê bán thịt chó, không hiểu sao một cô gái tốt như người ta lại bị cậu ta chiếm làm của riêng được?

Sau đó, Phó Minh Tuấn như nghĩ tới điều gì, khóe miệng hơi nhếch lên, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lòng
bàn tay chạm vào da thịt mềm mại của cô.

“Tên thật của cô là gì? Nhà ở đâu?”

Chỉ cần có thể chứng minh cô là một người độc thân có dáng vẻ giống Cảnh Y Nhân, thì anh ta mặc kệ giao dịch hay thỏa thuận gì đó phải giả làm vợ chồng giữa Cảnh Y Nhân và Lục Minh, anh ta sẽ có tư cách theo đuổi cô. Phó Minh Tuấn và Lục Minh đã có nhiều năm quan hệ như vậy, đương nhiên anh ta sẽ không bóc mẽ Lục Minh, cậu ta làm vậy chắc chắn là có nguyên nhân. Chờ tới khi thỏa thuận của bọn họ kết thúc, cô sẽ có quyền tự do chọn lựa. Anh đủ tự tin, “Cảnh Y Nhân” hiện giờ sẽ chọn mình, tin rằng Lục Minh sẽ không vì một người phụ nữ, hơn nữa lại là một người giống hệt Cảnh Y Nhân, mà dính dáng tới cô ta. “Tôi đã nói rồi. Tôi chính là Cảnh Y Nhân.” Phó Minh Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của cô, vừa mừng vừa sợ, anh dùng lòng bàn tay và ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của cô, cười với cô mà không nói gì. Cảnh Y Nhân bị nụ cười của anh ta làm cho nổi da gà, cô gạt tay anh ta ra, dịch người về phía sau để cách xa anh ta một chút, kết quả, Phó Minh Tuấn thuận thế đẩy cô ngã xuống ghế. “...” Cảnh Y Nhân giật mình mở to mắt, hai tay phòng bị che trước ngực, thấp giọng hô: “Anh muốn làm gì?”

Phó Minh Tuấn chống tay đỡ cơ thể, nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt lộ ra biểu tình phức tạp vừa mừng như điên, lại vừa khiếp sợ.

Anh ta đưa tay lên, dùng mu bàn tay khẽ vuốt má cô, nét mặt có phần đùa giỡn, nhưng lại có một chút tà ác mị hoặc không thể miêu tả thành lời, giống như, tay anh đang chạm vào một thứ báu vật trân quý trên thế gian này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện