Ma khí bao phủ, hắc ảnh trên tấm bia đá nghe thấy Lâm Động nói vậy thì cười lớn, rồi đứng bật dậy:
- Đồ vô tri, năm đó khi bản vương hô phong hoán vũ thì ngươi còn chưa có mặt trên thế giới này. Giờ ngươi lại dám nghênh ngang trước mặt bản vương?
- Sợ thì cứ sợ đi, lại còn giở trò nhìn tưởng cứng nhưng thực ra lại mềm này.
Lâm Động cười khẽ, hàn quang trong mắt càng thêm lạnh lẽo.
- Bản vương sợ ngươi? Nực cười!
Hắc ảnh mắt lóe hắc quang, cười chế giễu, rồi hắn bỗng bước chân ra, ma khí ngập trời biến thành một đạo ma trảo nghìn trượng, xuyên thủng hư không tấn công về phía Lâm Động.
- Hừ!
Ứng Hoan Hoan thấy hắn ra tay, hừ lạnh một tiếng, hàn khí bao quanh người cuộn trào, nhưng khi nàng định ra tay thì Lâm Động đã bước ra trước, bàn tay xoay một vòng, chỉ thấy lôi đình ngưng tụ.
Uỳnh!
Tiếng sấm rền vang, một con lôi long hàng nghìn trượng giơ nanh múa vuốt xông tới, đâm thẳng vào ma trảo. Lôi quang bùng phát đánh tan hết ma khí.
Sóng xung kích năng lượng đáng sợ khuếch tán, Lâm Động và hắc ảnh cùng run lên, hai bên cũng ngang ngửa nhau.
- Ngươi chính là tên tiểu tử năm đó từng đến đây? Thật không ngờ con kiến bé con hồi đó lại có bản lĩnh như vậy.
Hắc ảnh nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh lẽo, hiển nhiên hắn đã nhận thấy sự quen thuộc.
- Ta là kiến chuyên để giải quyết ngươi.
Lâm Động cười, rồi quay sang nhìn Ứng Hoan Hoan:
- Ta cần bố trận có lẽ muội phải giúp ta chặn hắn lại, đừng cố quá, nếu không địch lại được thì rút lui.
- Chưa biết là ai cố đâu.
Ứng Hoan Hoan trợn mắt với Lâm Động, rồi hàn khí kinh người lan tỏa xung quanh. Lâm Động chạm vào nó một chút mà cảm thấy bề mặt da đau nhói.
- Huynh đi đi.
Ánh sáng lam nhạt lấp lánh quanh người Ứng Hoan Hoan. Chỉ thấy quanh người nàng xuất hiện một bộ băng giáp mỏng tạo nên những đường cong hấp dẫn.
Ứng Hoan Hoan lúc này, trong sự lạnh lùng lại có khí thế hào hùng không hề thua kém Đường Tâm Lăng mặc chiến giáp.
Ứng Hoan Hoan nắm tay lại, một cây trường thương hiện ra, ánh mắt hơi cụp xuống, khí tức kinh người lan tỏa, mức độ này có thể sánh ngang cường giả đỉnh cấp chạm tới Luân Hồi.
- Cẩn thận một chút.
Lâm Động hơi giệt mình, nhưng vẫn không kìm được nói.
- Nhiều lời.
Ứng Hoan Hoan hơi nhướn môi nói, đôi mắt trong veo lạnh lùng uốn cong lên vui vẻ.
Xoẹt!
Không đợi Lâm Động trả lời, Ứng Hoan Hoan lao tới, hàn khí khiến ma khí tà ác không thể tiếp cận, băng thương trong tay tạo ra vô số thương ảnh tấn công hắc ảnh kiia.
- Hừ, Băng Chủ, nếu ở thời Viễn Cổ có lẽ bản vương còn sợ ngươi vài phần, nhưng giờ ngươi hơi tự tin quá đấy.
Hắc ảnh thấy Ứng Hoan Hoan tấn công thì hừ lạnh, chỉ thấy bàn tay hắn tóm một cái, ma khí ngưng tụ thành một thanh trường đao. Trường đao chém xuống, không gian vỡ vụn, một đạo ma khí giống như ma long hung hăng chém về phía Ứng Hoan Hoan.
Keng!
Ứng Hoan Hoan lướt tới, trường thương trong tay xuyên qau hư không diểm lên đao quang ma khí, hàn khí kinh người lan tỏa làm đông cứng đao quang.
Ứng Hoan Hoan điểm mũi chân lên đao quang bị đông cứng, đao quang vỡ tan, thân hình nàng đã tới phía trên hắc ảnh. Ấn pháp trên tay biến hóa, hàn khí ngưng tụ bỗng chốc biến thành một đóa băng liên nghìn trượng, rồi đè thẳng xuống hắc ảnh.
Grào!
Hàn khí khủng bố đến mức có thể làm đông cứng ma khí ập tới, hắc ảnh kia gầm lên. Chỉ thấy thân hình hắn bỗng phình to, ma khí càng thêm càn quét không gian!
- Phá cho ta!
Hắc ảnh tung quyền, ma khí giống như vô số ma long lao tới đánh tan băng liên.
Những mảnh vụn băng bay tứ tung, Ứng Hoan Hoan lơ lửng trên không trung, lam quang trong mắt càng thêm đậm đặc, mái tóc dài lúc này cũng lấp lánh ánh sáng lạnh lùng.
- Tên này đúng là rất lợi hại.
Lâm Động nhìn trận chiến giữa hai bên, không kìm được gật gù. Tuy thực lực của Dị Ma Vương chưa phục hồi hoàn toàn nhưng vẫn khiến Ứng Hoan Hoan có Băng Tổ Phù mà cũng không làm gì được, thực lực quả thật rất khủng bố.
- Mau bày trận đi! Thực lực hắn đang nhanh chóng phục hồi, không giải quyết nhanh thì Ứng Hoan Hoan sẽ không giữ chân được hắn đâu.
Nham bỗng lên tiếng.
Lâm Động gật đầu, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, hắn lật tay, chỉ thấy một đạo quang trận huyền ảo hiện ra từ lòng bàn tay hắn.
Trong quang trận là vô số đường phù văn đan xen nhau. Đó là Càn Khôn Cổ Trận. Đến nay, khi thực lực Lâm Động tăng dần, uy lực của Càn Khôn Cổ Trận cũng vượt xa trước đây.
Vút!
Quang trận bay ra từ tay Lâm Động rồi phình to, chỉ trong mấy giây đã hóa thành mấy nghìn trượng bao trùm toàn bộ không gian hắc ám.
Càn Khôn Cổ Trận lơ lửng trên cao, khi vận chuyển, dường như không gian cũng bắt đầu biến dạng.
Hai mắt Lâm Động nheo lại, tinh thần lực và nguyên lực gần như đồng thời bùng nổ rồi chảy vào trong Càn Khôn Cổ Trận. Hai thứ sức mạnh dần dung hòa với nhau, tỏa ra một thứ năng lượng cực kỳ khủng bố.
Hắc ảnh cũng nhận ra thứ năng lượng ấy, mắt cũng lướt qua sự kinh ngạc, rồi hừ lạnh một tiếng, ma trảo hợp lại ngưng tụ một luồng ma quang xuyên thủng hu không lao thẳng về phía trận pháp.
Bùm!
Nhưng ma quang vừa bắn ra thì một bông băng liên khổng lồ hình thành phía trước, băng liên xoay chuyển chặn đứng ma quang.
- Đối thủ của ngươi là ta, không được làm phiền huynh ấy.
Cách đó không xa, một bông băng liên khổng lồ bay lên, Ứng Hoan Hoan đứng trong đó, giọng nói đầy hàn
khí lạnh lẽo.
Hắc ảnh thấy Ứng Hoan Hoan chặn phía trước, hung quang lóe lên, gầm một tiếng, chỉ thấy hai tay hắn đột nhiên biến ra vô số đạo ấn pháp quỷ dị, ma khí ngưng tụ điên cuồng.
- Thiên Ma Táng Thiên Ấn!
Ma khí ngưng tụ biến thành một đạo ma ấn khổng lồ phía trước hắc ảnh, từ bên trong vọng ra những tiếng gầm thét chói tai.
Vút!
Ma ấn xuyên qua hư không , lao thẳng về phía Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan thấy công thế đó sắc mặt có phần ngưng trọng, tay khé lướt qua phía trước, hàn khí ngưng tụ thành cây đàn cổ màu lam.
- Tứ Tượng Chấn Ma Âm!
Bùm!
Dây đàn rung lên, nguyên lực hùng hồ trào dâng, chỉ thấy quanh người Ứng Hoan Hoan ngưng tụ hàn quang, sóng âm hóa thành tứ tượng khổng lồ. Thanh Long, Bạch Hồ, Huyền Vũ, Chu Tước biến từ hàn băng gầm thét lao vào ma ấn.
Bùm!
Sóng xung kích kinh thiên động địa lan tỏa, không gian vốn đã méo mó lúc này vỡ ra thành vô số khe nứt, hàn khí và ma khí đều phải chịu sự xung kích cực lớn.
Cây đàn cổ phía trước Ứng Hoan Hoan cũng vỡ tan, băng giáp trên người cũng xuất hiện vết rạn, hắc ảnh phía xa cũng bị bay đi nghìn trượng, ma khí quanh người nhạt đi nhiều.
Rõ ràng cả hai bên đều bị tổn thất.
Có điều ma khí quanh người hắc ảnh nhanh chóng hội tụ lại. Rõ ràng vì phong ấn trên người hắn đã dần được hóa giải. Khi phong ấn hoàn toàn biến mất cũng là lúc hắn trở lại thời kỳ đỉnh phong.
- Ha ha, các ngươi quá muộn rồi. Giờ ta càng ngày càng mạnh, các ngươi làm gì được?
Hắc ảnh cũng nhận ra ưu thế của mình, tiếng cười vang dội khắp nơi.
- Ngươi vui mừng hơi sớm đấy!
Từ trên không trung truyền tới tiếng cười khảy, chỉ thấy Lâm Động đứng trên không trung, Càn Khôn Cổ Trận đã hoạt động, hai tay hắn xoay chuyển, một tay hắc quang, một tay lôi quang lấp lánh, mơ hồ hiện ra hai đạo phù văn cổ xưa.
- Ta dùng hai đạo tổ phù làm trận nhãn, ta không tin không giải quyết được ngươi!
Hai đạo phù văn cổ xưa bắn ra từ tay Lâm Động, bay thẳng vào Càn Khôn Cổ Trận, trên đó hắc lôi quang bắn ra như vũ bão.
- Càn Khôn Cổ Trận, trảm ma!
Hai tay Lâm Động biến hóa ấn pháp, rồi hô lên một tiếng!
Ầm!
Chỉ thấy Càn Khôn Cổ Trận bỗng xoay chuyển, vô số tia sáng đan xen nhau phong tỏa hắc ảnh kia lại, sắc mạnh khủng khiếp lan tỏa nhanh chóng tịnh hóa ma khí quanh người hắc ảnh.
Phụt phụt!
Khói trắng bốc lên, hắc ảnh thấy thế cũng giật mình, vội vàng vận ma khí, hung hăng oanh kích lên quang trận
Bùm!
Thế nhưng dù hắn toàn lực công kích thì tấm màn ánh sáng kia chỉ gợn sóng một chút chứ không hề có dấu hiệu nổ tung
- Ngươi tưởng thế nay là diệt được bản vương sao? Nằm mơ!
Hung quang lóe lên trong mắt hắc ảnh, trong cơ thể hắn đột nhiên vang lên những tiếng nổ trầm đục, rồi thânt hể hắn đột nhiên biến to hơn, năng lượng dao động khủng bố nhanh chóng hình thành.
- Khặc khặc, tiểu tử, dù sao thì ngươi quay về cũng là muộn rồi. Giờ phong ấn của Đại Hoang Vu Bi đã không còn tác dụng bao nhiêu nữa, chỉ cần ta thoát được ra ngoài, thực lực hồi phục thì các ngươi vẫn chỉ là con kiến mà thôi!
Tiếng cười điên cuồng vang lên, hắc ảnh ấy phình to đến cực hạn, thậm chí Càn Khôn Cổ Trận được ngưng tụ từ sức mạnh hai đại tổ phù cũng không thể áp chế hoàn toàn được hắn.
Một khi hắn thoát được sự trói buộc của trận pháp, thoát khỏi Đại Hoang Vu Bi thì phogn ấn sẽ mất hết tác dụng.
- Lâm Động, không được để hắn thoát khỏi Đại Hoang Vu Bi!
Nham căng thẳng lên tiếng.
Lâm Động nghiến răng, thúc động Càn Khôn Cổ Trận đến mức cao nhất.
- Không được rồi, thực lực của hắn hồi phục quá nhanh, hai đạo tổ phù cũng không áp chế được!
- Vậy thì thêm một cái nữa.
Nham nói.
- Thêm cái nữa?
Lâm Động khựng người, rồi lập tức hiểu ra, vội gọi:
- Hoan Hoan, cho ta mượn Băng Tổ Phù!
Ứng Hoan Hoan gật đầu, tay vung lên, một đạo phù văn bay thẳng về phía Lâm Động.
Băng Tổ Phù hiện ra trước mặt Lâm Động, hắn không kìm được nhìn tấm tổ phù đó một cái, rồi quay sang hắc ảnh kia, khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo.
- Muốn chạy sao? E là không dễ vậy đâu!