Weibo ở trong nước vừa trải qua một trận mưa máu gió tanh còn ở bên này Hạ Thương cùng phó đạo diễn Ngô đang xem lại cảnh phim vừa quay xong. Biên kịch Dương cầm theo điện thoại đi đến phía bọn họ, Hạ Thương thấy biên kịch Dương có vẻ lo lắng, hốt hoảng liền hỏi “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hạ Thương nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi. Những chuyện như vậy ở trong giới giải trí của bọn họ thật sự không hiếm thấy, đều do một số người đứng sau giở thủ đoạn dơ bẩn, bọn họ cũng sẽ không tham gia vào những chuyện này. Nhưng lần này Cao Tu thật sự đã chĩa súng vào bọn họ, bởi vì cậu ta đơn phương huỷ bỏ hợp đồng, bỏ của chạy lấy người sau đó để cho bọn họ xử lí một cục diện rối rắm. Bọn họ lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, trong một thời gian ngắn đã gửi thư mời đến không ít diễn viên, nhưng đều bị uyển chuyển từ chối vì lịch trình bận rộn, không thể sắp xếp thời gian. Mà họ cũng không có thời gian để chờ những diễn viên kia, chỉ có duy nhất Thẩm Vọng Tân không nói hai lời liền đồng ý, trong ngày hôm đó ngồi máy bay mười mấy tiếng để đến đoàn phim của bọn họ bắt đầu quay phim.
Mà từ sau khi vào đoàn phim Thẩm Vọng Tân một chút cũng không ra vẻ thanh cao, lúc đóng phim vô cùng nghiêm túc lại có thể chịu được khổ. Trong lúc nhiệt độ đang lên cao mà Thẩm Vọng Tân ở thời điểm này lại đồng ý vào đoàn phim của bọn họ. Đừng nói là người trong giới giải trí cảm thấy anh điên rồi, chính bọn họ lúc nhận được tin tức từ Lôi Quân cũng đã kinh ngạc một lúc lâu.
Về việc Cao Tu đơn phương rút khỏi đoàn phim, bọn họ cũng không định nói lí lẽ với cậu ta, nhưng cậu ta thật sự không chịu thua thiệt mà lúc này lại muốn ké fame của Thẩm Vọng Tân. Bọn họ thực sự cảm kích việc Thẩm Vọng Tân có thể đến đây giúp đỡ bọn họ, Cao Tu lại còn muốn dùng chuyện này để hắc bẩn Thẩm Vọng Tân, đúng là không biết xấu hổ mà. Bọn họ phải bênh vực người của mình!
Hạ Thương: Thật ra tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng thật sự là cậu không thể khi dễ chúng tôi đang ở nước ngoài nên tín hiệu không tốt mà gây sự ở trong nước như vậy được. Cậu cho rằng cậu đơn phương rút khỏi đoàn phim là có thể khiến tôi gặp nhiều phiền toái hả? Tôi nghĩ rằng tronglòng cậu cũng đã hiểu rõ rồi đấy chứ. Mong cậu trước khi làm một diễn viên thì hãy học cách làm thế nào để kính nghiệp đã @Cao Tu.
Sau khi Hạ Thương đăng bài lên Weibo, phó đạo diễn Ngô nghĩ ngợi nói: “Chuyện này có cần nói cho Vọng Tân biết không?”
Hạ Thương nhìn qua phía bên kia, Thẩm Vọng Tân đang cùng Triệu Duy Khang đối kịch bản, nói: “Không cần phải nói. Đừng ảnh hưởng đến việc cậu ấy đóng phim.”
Phó đạo diễn Ngô ngẫm lại thấy chuyện này có lẽ nên như vậy thì tốt hơn.
Lúc này ở trong nước sau khi Hạ Thương đăng Weibo thì Weibo oanh tạc một trận. Hạ Thương đã có vài chục năm làm đạo diễn, là một vị đạo diễn nghiêm khắc nhưng chưa từng phê bình ai một cách công khai như vậy. Cái gì mà làm diễn viên cần phải kính nghiệp hơn, có thể thấy lần này đạo diễn Hạ thật sự rất tức giận, nếu không cũng sẽ không trực tiếp mà điểm danh Cao Tu như thế.
Phía bên kia đoàn đội của Cao Tu cũng bắt đầu luống cuống, lúc trước chỉ là một tài khoản Weibo “Tinh Tinh muốn gả cho ca ca”, nhưng bây giờ là Hạ Thương. Hạ Thương cũng chính là đạo diễn của bộ phim <Chiến dịch số hai>. Hai người này không nói cũng biết, hoàn toàn không giống nhau.
Hơn nữa Hạ Thương nói cũng không sai, đoàn đội bọn họ đúng là ỷ vào chuyện đoàn phim ở nước ngoài tín hiệu không tốt mới dám làm như vậy, không kiêng nể mà ké fame Thẩm Vọng Tân. Nghĩ rằng sau khi bọn họ cọ nhiệt của Thẩm Vọng Tân xong thì đoàn phim bên kia mới biết tin. Nhưng không nghĩ đến đạo diễn Hạ lại biết nhanh như thế, hơn nữa cũng không chút lưu tình trực tiếp vả mặt bọn họ.
Sau khi Hạ Thương đăng Weibo, dẫu muốn mắng gì đó đều không cần mắng nữa. Tình thế xoay ngược lại trong phút chốc. Đạo diễn đã tự mình ra mặt rồi, còn cần làm gì nữa?
Cao Tu bây giờ cũng không cần phải ké fame nữa rồi vì từ khoá
#Cao Tu đi sửa lại đạo đức đi# đã lên hotsearch của Weibo, phía sau còn có
#Cao Tu cút khỏi giới giải trí đi# và
#Cao Tu xin lỗi Thẩm Vọng Tân ngay#. Cuối cùng Cao Tu cũng không có cách nào khác mà phải đích thân đăng bài xin lỗi Thẩm Vọng Tân và fan. Sau đó fan của Cao Tu liền thoát fan từng người một, một hồi lại quay lại dẫm anh ta, có thể nói tựa như hồ xuyên địa tâm*.*hồ xuyên địa tâm = 糊穿地心: đây là một thuật ngữ phổ biến trong giới giải trí. Chỉ những người nổi tiếng ban đầu được ưa thích nhưng sau đó mất đi sự nổi tiếng.
Lúc trước fan của Cao Tu xé nhà người khác có bao nhiêu tàn nhẫn bây giờ liền bị vả mặt đôm đốp. Fan của Cao Tu tuổi đều không lớn, nhưng bởi vì quá thích Cao Tu, cho rằng Cao Tu thật sự bị đoàn phim đá đi sau đó bị thế chỗ cho nên mới phẫn nộ. Đâu ai biết chuyện là như thế. Đám fan cũng đã cùng nhà của Thẩm Vọng Tân xé nhau cả mấy tiếng liền, thật sự không còn mặt mũi.
Chuyện của Cao Tu lần này cũng là một lời cảnh báo cho các diễn viên khác.
***
Sinh nhật của Tô Tinh Dã là ngày 20 tháng 5, lúc đấy Tô Tinh Dã vẫn còn ở Bắc Kinh cùng đoàn phim <Chờ đợi>. Vì thế, Dương Vân thay Tô Tinh Dã mời đoàn phim đi ăn một bữa lẩu.
Buổi tối sau khi xong việc, Tô Tinh Dã trở về khách sạn, lúc chuẩn bị mở cửa vào phòng thì Tiểu Thuần đột nhiên gọi cô lại: “Chị Tinh Dã?”
Tô Tinh Dã xoay người lại “Hả? Sao vậy?”
Tiểu Thuần từ trong ba lô lấy ra một hộp quà đưa cho Tô Tinh Dã: “Quà sinh nhật ạ.”
Tô Tinh Dã ngạc nhiên: “Không phải trước đó em đã tặng cho chị rồi sao?”
Tiểu Thuần cười: “Quà lúc trước là quà của em tặng chị, nhưng cái này không phải là của em.”
Tô Tinh Dã trong phút chốc thấy khó hiểu: “Không phải là …. “ Lúc đang nói thì giây tiếp theo hốc mắt của Tô Tinh Dã liền đỏ lên: “Là anh ấy à, là anh ấy chuẩn bị cho chị sao?”
Tiểu Thuần đưa quà cho Tô Tinh
Dã, gật đầu: “Đúng thế, là anh Thẩm lúc đi đã giao cho em. Bảo em đến sinh nhật của chị thì đưa cho chị. Chị có bất ngờ không?”
Thật ra lúc nhận được quà từ Thẩm Vọng Tân, Tiểu Thuần cũng bị Thẩm Vọng Tân làm cho cảm động. Lúc Thẩm Vọng Tân vào đoàn phim <Chiến dịch số hai> là vào đầu tháng ba, sau khi ở đoàn phim ổn định thì bắt đầu chuẩn bị quà sinh nhật cho Tô Tinh Dã. Đây thực sự là một tình yêu cổ tích màSau khi vào phòng, Tô Tinh Dã mở hộp quà xem, bên trong là một cái lắc tay bạc. Cô phát hiện cái lắc tay này khá quen thuộc, là một ngôi sao điểm xuyết một chữ cái S, giống như chiếc vòng cổ mà anh đưa cho cô năm ngoái.
Tô Tinh Dã chạm vào chữ S trên trên dây chuyền, cô trầm ngâm như đã biết ý nghĩa của chữ S này.
Một lúc sau Tô Tinh Dã đeo lắc tay lên, sau đó chụp một bức ảnh gửi WeChat cho Thẩm Vọng Tân.
Tô Tinh Dã: [Hình ảnh.jpg]
Tô Tinh Dã: [Em đã nhận được quà rồi. Em rất thích!]
Lịch sử trò chuyện của hai người gần đây nhất là vào đêm qua. Hơn hai tháng này Tô Tinh Dã vẫn luôn kiên trì gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Vọng Tân. Mặc dù cô biết anh sẽ không trả lời tin nhắn được, nhưng cô vẫn muốn kể cho anh nghe những chuyện diễn ra trong ngày của mình. Sau khi gửi tin nhắn xong, lúc này tâm trạng của Tô Tinh Dã mới ổn định, cô lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc vừa từ phòng tắm ra, Tô Tinh Dã nghe được âm báo của di động, cô không nhanh không chậm mà đi qua xem. Lúc nhìn thấy người gọi là Thẩm Vọng Tân, lòng cô chấn động, lập tức nhào qua bắt điện thoại. Nhưng cô còn chưa bấm nhận thì đầu bên kia đã tắt máy.
Ở bên này Thẩm Vọng Tân gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại vẫn không có người nhận, anh cảm thấy hơi mất mát bèn bỏ điện thoại trở về chỗ cũ. Lúc Thẩm Vọng Tân đang chuẩn bị xoay người rời đi thì “Ong ong ong --------“ âm thanh báo của điện thoại vang lên từ sau. Thẩm Vọng Tân xoay người, nhìn thấy người gọi đến là Tô Tinh Dã thì lập tức ấn nhận, đầu bên kia truyền đến giọng nói có phần kích động: “Thẩm Vọng Tân?”
Thẩm Vọng Tân nháy mắt, cười “Ừ” một tiếng, “Là anh.”
Sau khi nghe được giọng của Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia, trong nháy mắt Tô Tinh Dã đã rươm rướm nước mắt. Đã gần hai tháng mới được nghe giọng của anh. Thẩm Vọng Tân chưa kịp nói gì thêm thì Tô Tinh Dã đã hỏi anh: “Sao anh gọi được cho em?”
Thẩm Vọng Tân nghe giọng cô nghẹn ngào liền hoảng hốt: “Tinh Tinh ngoan, đừng khóc.”
Tô Tinh Dã thật sự không khống chế được nước mắt của mình và nước mắt thật sự đã rơi xuống. Lúc này lại nghe đầubên kia nói: “Ngoan, sinh nhật không thể khóc được. Sinh nhật vui vẻ!”
Tô Tinh Dã vẫn đang khóc, nghe anh nói thì hỏi: “Anh còn nhớ sinh nhật em à?”
Thẩm Vọng Tân cười một tiếng, giọng nói còn mang theo sự cưng chiều: “520, làm sao có thể quên được.”
“Xin lỗi em. Năm nay không thể ăn sinh nhật cùng em. Vậy quà sinh nhật anh tặng thế nào?”
Tô Tinh Dã nghẹn ngào: “Em đã nhận được rồi ạ. Là một cái lắc tay, trên đó có một ngôi sao nhỏ có chữ S.”
“Vậy em có thích món quà sinh nhật này không?”
“Rất thích ạ.” Tô Tinh Dã lại hỏi tiếp “Có thể giải thích cho em biết chữ S này có ý nghĩa gì không?”
Thẩm Vọng Tân cười một tiếng, hỏi lại cô: “Em nghĩ là nó có ý nghĩa gì?”
“S không phải là chữ S của Tô Tinh Dã, là S của Thẩm Vọng Tân phải không anh?”
*Tên pinyin của Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân là Su Xing Ye và Shen Wang Jin.
“Còn có thể đoán ra, thông minh như thế sao?”
“Vậy sợi dây chuyền năm ngoái có chữ S anh tặng cho em có phải …. “
“Là S của Thẩm Vọng Tân.”
Tô Tinh Dã ngẩn ra hai giây: “Vậy nên thật ra anh đã thích em từ năm ngoái rồi phải không?”
Thẩm Vọng Tân cười nói: “Không phải.”
“Vậy sao anh nói là ….”
“Sớm hơn như thế.”
Tô Tinh Dã khóc càng lớn hơn: “Thẩm Vọng Tân, em thật sự rất nhớ anh.”
“Ngoan, chờ anh trở về nhé!”
Lúc này Lục Dịch Dương đứng ở cửa, bộ dạng khẩn trương nhìn xung quanh, nếu đạo diễn biết bọn họ ở đây trộm di động thì toi rồi. Muốn trách cũng chỉ có thể trách anh ta, lần trước trộm di dộng ở chỗ này rồi chuồn êm bị Thẩm Vọng Tân bắt được. Bằng không hôm nay cũng sẽ không bị Thẩm Vọng Tân uy hiếp, thật là khó cho anh ta mà. Một lát sau anhta không chịu được nữa bèn mở cửa nhắc nhở: “Vọng Tân, chúng ta cần phải đi nếu không sẽ không kịp mất.”
Hiển nhiên Tô Tinh Dã ở đầu kia cũng nghe thấy, cô hít hít mũi” “Có phải là anh trộm di động để gọi cho em không? ”
Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng.
“Em đã nhận được quà lẫn lời chúc sinh nhật rồi, anh mau đi đi. Em chờ anh về.”
Hốc mắt của Thẩm Vọng Tân cũng đỏ lên, anh nói: “Vậy được, tạm biệt em.”
“Tạm biệt.”
Đây là lần đầu tiên Tô Tinh Dã kết thúc cuộc gọi với Thẩm Vọng Tân nhanh như thế. Cô nằm trên giường, nước mắt nóng bỏng dần dần thấm ướt cái gối đầu.
Bên này Thẩm Vọng Tân vừa ra, Lục Dịch Dương thấy hốc mắt anh đỏ thì kinh ngạc hỏi: “Cậu đang khóc đấy à?”
Thẩm Vọng Tân thu lại cảm xúc, né tránh tầm mắt anh ta: “Không có.”
“Mắt đã đỏ như thế rồi kìa, cậu gọi điện cho ai thế?”
Thẩm Vọng Tân không trả lời câu hỏi này của Lục Dịch Dương mà đi về phía trước: “Em không có chuyện gì đâu. Trở về thôi.”
Lúc hai người một trước một sau trở về thì đúng lúc đụng mặt Triệu Giai Duy vừa mới quay xong và đang trên đường về. Triệu Giai Duy thấy hai người họ đang huyên thuyên cái gì đấy bèn hỏi: “Hai người đang nói cái gì thế?”
Thẩm Vọng Tân và Lục Dịch Dương nhìn nhau một cái rồi đồng lòng nói: “Không có gì.”
Triệu Giai Duy: “….”
...