“Nếu tiểu thư Cốc Lam không có câu hỏi nào nữa, vậy chúng ta có thể ký hợp đồng.” Người đàn ông đầu hói mặc vest nhìn Thời Sênh cười thân mật.
Thời Sênh gật đầu, cầm lấy bút và ký tên lên, “Còn lại tôi không quản, tôi sẽ phái người tới công ty, tôi chỉ cần nhìn thấy ngạch buôn bán hằng năm là được.
Đương nhiên, nếu các người có động chân động tay thì làm cho kín đáo, nếu để tôi biết thì các người có thể tưởng tượng ra kết cục rồi.”
Thời Sênh nói xong những câu này thì cũng đã hoàn thành ký kết, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đầu hói kia một chút.
Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ hắt qua ô cửa kính, trong phòng vô cùng nóng nực, nhưng người đàn ông đầu hói lại chẳng cảm nhận được một chút độ ấm nào.
C gái đối diện ông ta chẳng khác nào đám lão đại dày dạn kinh nghiệm thương trường, người đầy sát khí.
Ông ta gắng gượng rặn ra một nụ cười, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Đây là điều tất nhiên, hiện tại cô là bà chủ của chúng tôi mà.”
“Đi thôi.”
Người đàn ông đầu hói ngẩn ra, “Thế là… xong ư?”
“Nếu không ông nghĩ tôi còn phải mời ông ăn cơm nữa chắc?”
“Không cần, không cần.” Người đàn ông đầu hói vội vàng xua tay.
Người đàn ông vội vàng rời đi, lúc ra ngoài thì đụng phải Diệp Sâm ở ngoài cửa, biểu tình ông ta cực kỳ kinh ngạc, “Diệp đại thiếu?”
Diệp Sâm không quen biết hắn, chỉ khẽ gật đầu, bước qua bên cạnh ông ta.
Lúc ở thủ đô, hắn cũng tham gia một vài yến hội quan trọng, vài người nhận ra hắn cũng là bình thường, hắn không cần thiết phải biết họ là ai.
Người đàn ông đầu hói thấy Diệp Sâm ngồi xuống bên cạnh bà chủ mới của mình, khó trách tại sao lại ra cái giá lớn như thế, hóa ra là người của Diệp đại thiếu…
Người đàn ông hói đầu lập tức hủy diệt hoàn toàn những ý tưởng không thực tế trong đầu.
Người của Diệp đại thiếu thì ai dám động chứ?
…
Thời Sênh và Diệp Sâm ở bên ngoài mấy ngày.
Chủ yếu là Diệp Sâm muốn ở đợi ở đây.
Dù sao hắn cũng là người lớn lên ở thành phố xa hoa trụy lạc.
Thành phố lớn mới là sân nhà của hắn.
Không biết là vô tình hay cố ý mà hắn đưa Thời Sênh đi gặp không ít người.
Lấy thân phận của hắn, những người này ít nhiều sẽ cho Thời Sênh mặt mũi, hoặc mở cửa sau, hoặc cho cô một ít tiện lợi.
Tuy rằng Thời Sênh cũng chẳng cần.
“Chơi đủ chưa?” Thời Sênh ngồi sát vào người ở trên giường, “Chơi đủ rồi thì về thôi.”
Diệp Sâm tháo lỏng áo, cổ áo mở rộng, để lộ ra một mảng da thịt lớn, “Bé con, em không thích thế giới chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Thời Sênh: “…” Thế giới hai người cái rắm ấy!
Cô là người trả tiền đấy!
Thời Sênh ngồi xuống mép giường, “Thiếu tướng Diệp, chúng ta tính xem mấy ngày này anh đã tiêu hết của em bao nhiêu tiền rồi?”
Diệp Sâm ngồi dậy, “Bé con, nói đến tiền bạc sẽ tổn thương tới tình cảm đấy.
Anh là người đàn ông của em, tiêu tiền của em thì có sao đâu?”
“Anh biết loại đàn ông nào mới tiêu tiền của phụ nữ không hả?”
Diệp Sâm nhìn Thời Sênh, không đáp.
Thời Sênh chống giường bò lên người hắn, từ trên cao nhìn xuống, “Trai bao đấy, Thiếu tướng Diệp, anh muốn bị em bao nuôi à?”
“Muốn.” Ánh mắt Diệp Sâm tràn đầy nghiêm túc, “Anh chỉ muốn thuộc về một mình em.
Bé con, em mua đứt anh là có lời lắm đó.”
Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, “Sao không phải là anh mua đứt em?”
Diệp Sâm bất đắc dĩ, “Không có tiền mà.”
Hắn rất nghèo, hoàn toàn có thể coi là Thiếu tướng nghèo nhất trong lịch sử.
Thời Sênh: “…” Lý do này cô hoàn toàn không có gì để nói.
“Bé con, nghĩ cái gì thế?” Diệp Sâm phát hiện ra mình hôn nửa ngày mà người ta không thèm đáp lại, không khỏi buồn bực, “Ở trên người anh mà còn nghĩ tới những cái khác hả?”
Thời Sênh nghiêng đầu đi, “Anh không biết tiết chế một chút à?”
Cánh môi Diệp Sâm di chuyển, dừng trên xương quai xanh của cô, ngón tay nhẹ nhàng đẩy vạt áo của cô lên, cười ái muội, “Anh muốn cùng em chết ở trên giường.”
Mẹ kiếp!
Còn có mặt mũi hay không hả?
Cô giống như là thuốc phiện, chỉ cần dính một chút thôi là sẽ sa luôn vào trong đó, sống mơ mơ màng màng.
…
Thời gian nửa năm nhanh chóng trôi qua.
Đám người Hạ Vũ bị lăn lộn ở quân doanh đặc huấn đến thảm.
Quan trọng nhất là bọn họ thường xuyên phải ở lại trông giữ quân doanh lớn như thế, đám người kia ra ngoài chưa bao giờ đưa bọn họ theo.
Hơn nữa, bọn họ còn không thể ra ngoài.
Trước kia quân doanh đặc huấn không có cảnh vệ, nhưng từ khi bọn họ tới thì lại có.
Muốn đi ra ư? Không có cửa đâu.
Hạ Vũ cũng chẳng điều tra được gì, trong quân doanh đặc huấn chẳng có gì hết.
Ngày