Thời Sênh dỗ Mục Vũ ngủ rồi nằm nghiêng người, chống cằm nhìn hắn.
Thật gầy.
Thời Sênh nghĩ nghĩ, đầu ngón tay không tự chủ được sờ lên ấn đường của hắn, vuốt đầu lông mày phẳng ra.
Mục Vũ bỗng nhiên khẽ động, nhích lại gần cô, bàn tay nắm lấy áo cô một cách vô ý thức.
Thời Sênh khẽ cười, bẻ tay Mục Vũ ra đặt vào trong tay mình, nhẹ nhàng nắm lấy.
Khẽ khàng hôn hắn rất lâu, đến tận khi hắn khó thở mới rời khỏi vì sợ đánh thức hắn.
Lại nhẹ hôn lên khóe môi Mục Vũ mấy cái rồi kéo chăn lên đắp cho hắn, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà như bắt đầu đi vào cõi thần tiên.
Lúc Mục Vũ tỉnh lại thì trời đã tối đen, hắn nằm trong lòng cô, bên tai là tiếng trái tim cô đập rất vững vàng.
Hình như cô đã ngủ rồi.
Gương mặt khi ngủ rất an tường, không khác gì mỗi lần ngủ gục trên trường học.
Mục Vũ nhìn cô chằm chằm một lúc rồi lại nhắm mắt, nghe tiếng nhịp tim của mình hòa cùng với nhịp tim của cô.
“Tại sao những ác ma đó lại tấn công anh?”
Mục Vũ kinh hãi, rụt tay lại, “Em… Em không ngủ?”
“Muốn ôm thì cứ ôm, em là của anh, không có gì không thể đụng vào.” Thời Sênh giữ lấy tay hắn đặt lên eo mình, “Trả lời câu hỏi của em đi, tại sao chúng lại tấn công anh?”
Mục Vũ có hơi khẩn trương nhưng khi ôm cô thì lại thấy đáy lòng mình an ổn hơn một chút, “Phụng mệnh.”
“Phụng mệnh của ai?”
“Không biết?”
“Mục đích thì sao?”
Mục Vũ khẽ động, lấy từ dưới gối ra một miếng ngọc rồi đưa cho Thời Sênh, “Có lẽ là vì cái này.”
Là một miếng ngọc rất bình thường, nhưng khiến nam chính cũng phải nhớ thương thì chắc chắn tác dụng của nó không đơn giản.
“Có lợi ích gì?” Thời Sênh miết miếng ngọc.
“Từ lúc tôi hiểu chuyện thì nó đã ở trên người tôi rồi.
Lúc đầu tôi mang theo thì phát hiện ác ma luôn tấn công tôi, cho nên tôi không mang theo nữa.” Hắn dừng một chút, “Nhưng nó làm cho miệng vết thương của tôi nhanh chóng lành lại.”
“Nhận chủ chưa?”
Mục Vũ nhìn cô với vẻ mê man, nhận chủ gì?
“Vậy là chưa nhận rồi.” Thời Sênh kết luận, nhét miếng ngọc xuống gối, “Chờ anh khỏe lại rồi nói tiếp.”
Miệng vết thương của Mục Vũ lành lại rất nhanh, hôm sau khi Thời Sênh kiểm tra thì thấy đã bắt đầu kết vảy.
Hai người không nhắc lại chuyện hiến tế linh hồn kia như thể nó chưa từng phát sinh vậy.
Lúc Thời Sênh tiến vào, Mục Vũ đang ngồi trên giường, hai chân buông xuống, vén quần áo xem xét vết thương của mình.
Hắn nhìn thấy Thời Sênh liền buông áo xuống, “Sao em không gõ cửa chứ?”
“Còn chỗ nào của anh mà em chưa nhìn thấy đâu?” Thời Sênh trừng mắt.
Mục Vũ há miệng không phản bác nổi nửa câu.
Hai ngày này, những gì cô không nên xem cũng đã xem, không nên nhìn cũng đã nhìn.
Nghĩ như thế, tai Mục Vũ liền nóng lên, có xu hướng lửa cháy lan khắp đồng cỏ.
Đối với Thời Sênh mà nói, Mục Vũ quả thực vẫn còn là thiếu niên.
Thân thể gầy yếu, căn bản chẳng có gì đáng nhìn, giờ cô nghĩ nếu mình cứ nghĩ tới những chuyện trẻ con không nên nghĩ thì quả thật là cmn quá hỗn đản.
“Lại đây thay thuốc.” Thời Sênh ngồi xuống giường, bảo Mục Vũ ngồi gần lại.
Mục Vũ ngồi dịch tới, Thời Sênh nửa ngồi xổm trên mặt đất, kéo áo hắn lên, gỡ băng gạc ra.
Đầu ngón tay cô lướt trên làn da ở eo hắn khiến cho hắn cảm thấy tê dại.
“Ngày mai là có thể bỏ băng gạc rồi.” Thời Sênh ấn lên vết thương, “Đau không?”
Mục Vũ cúi đầu nhìn cô rồi đáp, “Không đau.”
“Cốc cốc…” Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Thời Sênh không thèm để ý, đến tận khi hắn đổi thuốc xong rồi mới giúp hắn mặc lại quần áo cho chỉnh tề, sau đó mới ra mở cửa.
Tuyết Đại đứng ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vỗ vỗ ngực, “Làm tôi sợ muốn chết.
Vị Tức, cô ở đâu mà ánh mắt mấy tên ngoài kia nhìn tôi như nhìn đồ ăn ngon ấy?”
Thời Sênh nghiêng người để cô ta vào nhà, “Cô tới một mình à?”
“Đúng thế… Cô không có di động, tôi cũng chẳng có số của Mục Vũ, chỉ đành tự mình tới đây.” Tuyết Đại vừa đi vào vừa nói, “Hôm qua tôi đã định tới đây rồi nhưng ở nhà có chuyện xảy ra nên không đi được, cô và Mục Vũ không sao chứ?”
“Không sao.” Thời Sênh lắc đầu.
Cô ta nắm lấy tay Thời Sênh, nói với vẻ sợ hãi, “Sao đám người bên ngoài đáng sợ thế.
Cô và Mục Vũ không thể dọn nhà đi chỗ khác được à? Nếu không phải nửa đường tôi gặp được Giảo Đồng thì sợ là đã không tới được đây rồi ấy chứ.”
“Không phải Giảo Đồng rất sợ cô