“Hắn điều tra tôi làm gì?” Thời Sênh hiện tại nhìn ai cũng thấy giống Mộ Bạch.
Lý Hạ rối rắm một chút, lắp bắp đáp, “Tôi nghi ngờ… đội trưởng thầm mến cô.
”
“Phì, thầm mến tôi?” Thời Sênh không nhịn được cười.
Tính tình cô thế nào cô rất rõ, cô cũng không cảm thấy người bình thường nào có thể thầm mến nổi mình.
Lý Hạ lại tưởng Thời Sênh không tin mình.
Để gia tăng độ tin tưởng, ông ta tiếp tục bán đứng đội trưởng nhà mình, “Lúc trước, đội trưởng nhìn thấy tư liệu của cô ở văn phòng, ngay cả sở thích cũng điều tra rành mạch, đội trưởng còn hạ lệnh không được động vào cô, đây không phải thầm mến thì là gì?”
Nếu không có đội trưởng gây áp lực, cô gái này đã sớm bị bọn họ lăn lộn điều tra vô số lần.
Đội trưởng không cho tra, bọn họ không thể vi phạm mệnh lệnh.
Ai biết đội trưởng không cho người khác làm nhưng lại tự mình đi điều tra, còn hạ mệnh lệnh có lợi cho cô ta như thế, không phải sẽ làm bọn họ nghi ngờ sao?
“Tà tâm còn chưa chết nha!” Tên đội trưởng kia chắc chắn là Mộ Bạch não tàn, “Đội trưởng của các ông ở đâu?”
Ông đây muốn gϊếŧ chết hắn, báo thù cho bản thân mình ở thế giới trước.
“Đội trưởng… Đội trưởng không tới đây…” Chuyện nhỏ như đón người, sao đội trưởng có thể tới chứ?
“Nghĩ cách lừa gạt hắn tới đây.
” Thời Sênh hơi dừng lại, “Mà thôi bỏ đi, với chỉ số thông minh của ông thì chưa tới một phút đã bị phát hiện rồi.
”
Lý Hạ: “…” Vừa rồi cô ấy công kích chỉ số thông minh của ông ta sao?
Mộ Bạch giảo hoạt và cẩn trọng, bình thường làm việc sẽ không bao giờ hiện thân, biện pháp tốt nhất là tự đi tìm hắn.
Dựa theo mấy thế giới trước, xem chừng con hàng này cũng không dễ tìm như thế.
“Gϊếŧ không?” Quy Nguyệt thúc giục hỏi một tiếng.
“Tôi đã nói với các người chuyện quan trọng như thế, sao còn muốn gϊếŧ tôi chứ?” Lý Hạ không phục.
“Giữ lại.
”
Quy Nguyệt hơi không vui, sát khí trên người tràn ra xung quanh, vẫn định gϊếŧ Lý Hạ.
Thời Sênh trừng mắt, Quy Nguyệt ấm ức áp chế sát khí xuống.
Thời Sênh ngồi xổm xuống, hỏi thẳng Lý Hạ, “Ông đã theo đội trưởng của ông bao lâu rồi?”
Lý Hạ không rõ Thời Sênh hỏi cái này để làm gì, nhưng vì sợ uy lực của cô nên vẫn rất thành thật, “Hơn năm năm.
”
Trước đó ông ta chỉ công tác ở một phòng ban khác, công việc không phải đi ra ngoài, sau đó mới được đưa tới làm thủ hạ cho đội trưởng.
“Vậy ông có cảm thấy đội trưởng của mình có gì kỳ quái so với trước đây không?”
“Kỳ quái?” Cái gì mà kỳ quái chứ?
“Là thói quen, cách nói chuyện đó.
”
Lý Hạ không nói gì, sao ông ta có thể nói cho cô gái này mấy chuyện này được? Đây là chuyện cơ mật.
Nhưng Thời Sênh tự dưng lại hỏi điều này khiến cho ông ta cảm thấy hơi cổ quái.
Ông ta nhớ rõ, ba năm trước, đội trưởng cũng không cao ngạo, lạnh lùng như bây giờ, hoàn toàn như hai người khác nhau vậy.
Ba năm trước, đội trưởng sau một đêm liền như biến thành người khác, cả người đều tản ra khí chất cổ quái kiểu, “Ta là quý tộc, đám bình dân các người không có việc gì thì đừng có làm phiền tới ta”.
Hơn nữa… hình như hắn có thêm rất nhiều kỹ năng mà trước kia không có, ví dụ như cách bắt ma, các loại bùa chú, thậm chí lễ nghi hào môn… Lần nào có nhiệm vụ quan trọng liên quan tới giới nhà giàu, quý tộc, hắn luôn biểu hiện như một người từ nhỏ đã lớn lên trong vòng luẩn quẩn ấy, tôn quý và tao nhã.
Bọn họ cũng đã được học một chút lễ nghi để ngụy trang trong các trường hợp quan trọng.
Nhưng giống như đội trưởng có được khí chất như vừa sinh ra đã có thì hơi khác thường.
Lý Hạ không nói gì, Thời Sênh cũng không hỏi, nói sang chuyện khác, “Ông tới đây một mình à?”
“Tôi còn hai đồng bạn nữa, chúng tôi chia nhau ra đi.
” Lý Hạ nhìn đồng hồ theo bản năng, “Nguy rồi, đã tới thời gian gặp nhau.
”
Lúc trước khi tách ra, bọn họ đã ước định thời gian để gặp nhau ở dưới gốc hòe ngoài đầu thôn.
“A!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên trong thôn nhỏ yên tĩnh, Lý Hạ có phản ứng nhanh nhất, “Là Tôn Hàn.
”
Lý Hạ vội vàng đứng lên từ trên đất, ổn định thân mình rồi chạy về phía phát ra tiếng kêu thảm thiết kia.
Thời Sênh chậm chạp đi theo sau.
Đi quay mấy khúc rẽ, tại đầu một con đường, có một người đang nằm, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.
“Tôn