“Thế nào cũng không hôn.
” Thời Sênh ra sức từ chối, hiện giờ ôm một chút thôi đã không chịu nổi rồi, hôn một cái chắc cô treo luôn?
Cô treo mà thành ma được thì cũng thôi đi, nhưng giờ mà treo là cô sẽ bị truyền tống về không gian Hệ thống ngay lập tức.
Bản cô nương không muốn chết.
Quy Nguyệt thực thất vọng, “Oh.
”
Hắn cầm áo cHoàng đi về phía phòng bếp, cúi đầu nói, “Tôi đi nấu cơm cho em.
”
Thời Sênh nhìn hắn đi về phòng bếp, ánh mắt hơi chớp lên, khi thân ảnh hắn sắp khuất sau cánh cửa, cô liền gọi hắn lại, “Quy Nguyệt.
”
Quy Nguyệt dừng lại, không xoay người, “Muốn ăn gì ư?”
Thời Sênh tiến lên, “Em không đói, đừng làm nữa.
”
Cô lấy chiếc đồng hồ từ trong không gian ra, “Đưa tay.
”
Quy Nguyệt ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua chiếc đồng hồ trong tay cô, sau đó ánh mắt dừng trên mặt cô, biểu tình mê man.
Hắn kéo tay áo, chìa cổ tay trắng nõn ra trước mặt cô.
Thời Sênh đeo đồng hồ cho hắn, “Tín vật đính ước, em sẽ không bỏ anh, cho nên đừng lúc nào cũng tìm cách gϊếŧ em, biết không?”
Hai má Quy Nguyệt hơi hồng lên, vừa rồi hắn đâu có lộ ra cảm xúc gì, sao cô vẫn biết chứ?
Đồng hồ trên cổ tay mang theo độ ấm của cô, kim đồng hồ chạy đều đều, vằn nước trong đó lay động, những cánh hoa được điêu khắc tinh xảo lay động như là vật sống vậy.
Quy Nguyệt đưa tay sờ sờ bên ngoài chiếc đồng hồ, trắng mịn như ngọc thạch, rất quen thuộc… như thể hắn từng vuốt ve qua vô số lần.
“Tôi không có gì để cho em.
” Quy Nguyệt buông tay, thật thà nói, “Tôi chỉ có tôi, em có nguyện ý lấy không?”
Tên não tàn này lại tán tỉnh bản cô nương rồi.
Nếu bản cô nương trả lời không muốn, có phải sẽ bị phân thây không?
Tưởng tượng một chút về cảnh Quy Nguyệt phân thây mình, Thời Sênh hơi run run một chút, thôi tốt nhất đừng tìm chết.
“Có, có.
” Dù sao đây là tiểu tổ tông mà mình muốn hầu hạ, đừng có chọc hắn nổi điên là được.
Tuy rằng lúc hắn nổi điên cũng rất đáng yêu, nhưng mà nếu nổi điên xong hóa đen thì hỏng, cô không thích cái thể loại đó…
Quy Nguyệt nghe được câu trả lời mà mình muốn nghe thì thỏa mãn vểnh môi cười.
“Em sẽ mãi mãi ở bên tôi đúng không?”
Thời Sênh thả lỏng người dựa vào tường, “Anh sẽ mãi mãi ở bên em chứ?”
Quy Nguyệt đáp không một chút do dự, “Sẽ.
” Hắn sẽ.
“Câu trả lời của em cũng giống của anh.
” Thời Sênh đưa tay gạt gạt mấy lọn tóc của hắn, đầu ngón tay của cô khẽ chạm vào mặt hắn, đôi con ngươi bình tĩnh nổi lên một tầng gợn sóng, “Nhưng mà, anh sẽ không có đường lui.
”
Em có thể vì anh kiến tạo cả một đế quốc, nhưng sẽ không tha thứ nếu anh lui bước.
Quy Nguyệt cúi xuống, để tay Thời Sênh càng sát với mặt mình hơn, “Em chính là đường lui của tôi.
”
Độ ấm trên bàn tay Thời Sênh nhanh chóng rút lui, sự lạnh lẽo xâm nhập vào, đầu ngón tay co lại một chút theo phản xạ, sau đó lại tiếp tục dán lên mặt hắn.
Hơi thở của cô hơi chậm lại, sau đó ngửa đầu hôn lên, cánh môi hồng nhạt dán lên môi hắn, Quy Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại, hương thơm của thiếu nữ xua tan đi khí lạnh lẽo trên người hắn, tựa hồ như có một chút ấm áp truyền qua từ cánh môi cô.
Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thụ sự ấm áp đó thì cánh môi mềm đã rời ra.
Thời Sênh lạnh tới run rẩy.
Không bao giờ hôn nữa.
Tuyệt đối không! Tỏ ra ngây thơ cũng không hôn!
Quy Nguyệt trong lòng nhảy dựng, vội vàng khoác áo cHoàng lên người Thời Sênh, trên gương mặt ửng hồng tràn đầy sự đau lòng.
…
Từ đó về sau, Quy Nguyệt thường xuyên ngẩn người, thậm chí có đôi khi nhìn Thời Sênh liền tỏ vẻ thẹn thùng.
Nói thật, nếu không phải chắc chắn mình không làm gì hắn, có khi Thời Sênh cũng nghi ngờ liệu có phải chính mình đã ép ngủ hắn buổi tối hay không nữa.
Nhưng cô không có bệnh mộng du!
“Quy Nguyệt, anh nấu cái gì thế mà khét thế?”
Thời Sênh từ bên ngoài đi vào, thấy Quy Nguyệt đứng ngẩn ra trong bếp thì khóe miệng giật giật, vội vàng chạy tới đẩy hắn ra, tắt bếp.
Quy Nguyệt bị đẩy một chút liền hoàn hồn lại, đầu tiên nhìn cô với vẻ mê man, sau đó liền cúi đầu nhìn xuống cái nồi.
Trong tay hắn vẫn còn đang cầm cái môi, biểu tình ngốc nghếch đáng yêu, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
“Mấy hôm nay anh suy nghĩ cái gì thế hả?” Thời