Sắc mặt Quy Nguyệt khẽ biến, nhưng vẫn cắn môi lắc đầu: “Tôi không.”
Thời Sênh buông tay ra, rời khỏi người hắn: “Quy Nguyệt, đây là do anh chọn đấy.”
Quy Nguyệt hoảng hốt trong lòng, vội vàng đưa tay kéo vạt áo Thời Sênh: “Tôi nói, em đừng đi.”
Thời Sênh liếc nhìn hắn, gạt tay hắn ra, ngồi xuống bên cạnh: “Nói đi.”
Quy Nguyệt như nàng dâu nhỏ ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn mặt đất hồi lâu mới nói: “Tôi… Tôi chuyển sức mạnh của tôi cho người khác.”
“Anh nói cái gì?” Thời Sênh túm lấy tay hắn, giọng nói cao lên, “Ai cho anh làm như thế?”
Quy Nguyệt cúi đầu không nói gì, hắn không làm như thế thì vĩnh viễn không thể chạm vào cô.
Hắn tuyệt đối không hối hận.
Quy Nguyệt hít sâu một hơi, quay đầu, “Tôi đã không còn đường lui nữa, sau này em sẽ bảo vệ tôi chứ?”
“Bảo vệ ông nội anh đấy!” Thời Sênh tức giận cầm lấy gối tựa đập lên người hắn.
“Nhưng nếu em không bảo vệ tôi, tôi sẽ chết.” Quy Nguyệt tội nghiệp nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh cười lạnh: “A…” Vậy thì cứ chết thôi.
Mẹ nó bại não, dám tự quyết định!
Đáy lòng Quy Nguyệt rất lo lắng.
Hắn đoán được cô sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô lại tức giận tới mức này.
Thời Sênh chỉ tay vào hắn, một hồi lâu cũng không nói gì, cuối cùng hạ tay xuống, Quy Nguyệt lập tức dịch lại ôm lấy eo cô, “Em nhìn đi, giờ tôi đã không làm cho em khó chịu nữa rồi.”
Trong lòng Thời Sênh xuất hiện rung động nho nhỏ.
Cô thong thả nâng tay, đầu ngón tay xuyên qua những sợi tóc trắng mềm mại của hắn, trong lòng không khỏi thở dài.
Cứ như nợ hắn vậy!
…
“Quy Nguyệt!”
Thời Sênh chạy từ lầu hai xuống, ném mấy cái thẻ xuống trước mặt Quy Nguyệt, quát lên, “Anh lại dám động vào thẻ của ông đây đúng không?”
Quy Nguyệt gật đầu một cách rất đương nhiên, “Ừ?”
“Lời lần trước em nói với anh, anh lại coi như gió thoảng bên tai đúng không?” Thời Sênh tức tới đau cả đầu.
Quy Nguyệt nghiêng đầu, nói rất vô tội, “Tôi không hề động vào cái thẻ kia của em mà.”
Thời Sênh: “…” Giỏi lắm, giờ còn học được cách lợi dụng sơ hở nữa!
Anh trâu bò lắm rồi!
“Em kiếm tiền không phải cho anh tiêu sao?” Quy Nguyệt lại nói, “Em đã nói là sẽ nuôi anh.”
Phụt…
Thời Sênh suýt chút nữa nôn ra cả máu, cô đã nói thế, nhưng hắn tiêu tiền kiểu này, cô nuôi thế quái nào cho nổi?
Mỗi ngày đều nghèo tới cạp đất mà ăn.
“Anh mua cái gì?” Nhiều tiền như thế, lấy đi mua vũ trụ chắc?
“Anh đều để trong phòng của em đấy.”
Phòng của cô?
Thời Sênh nghĩ tới thỉnh thoảng lại thấy mấy thứ rách nát trong phòng mình…
Tuyệt không muốn nói chuyện với tên não tàn này.
“Dù sao anh cũng tiêu rồi, em đừng giận nữa.” Quy Nguyệt ôm ôm lấy cô, biểu tình còn rất thật sự, “Anh có thể bồi thường thịt.”
Bồi… thường thịt?
Thời Sênh đưa tay nâng cằm hắn lên, nói với bộ dáng lưu manh: “Lần trước anh còn nói không cần cơ mà? Sao, sao chưa được bao lâu đã đổi ý thế?”
“Lần trước…” Sắc mặt Quy Nguyệt hồng lên, “Lần trước anh chưa có kinh nghiệm.”
“A? Vậy lần này anh có kinh nghiệm rồi?”
Quy Nguyệt ra sức lắc đầu: “Không, không…”
“Lên lầu.”
“Oh.” Quy Nguyệt đỏ mặt đứng dậy khỏi sofa, đi lên lầu với bộ dáng lo lắng, đi vài bước hắn lại dừng lại, “Anh đền thịt thì có phải có thể tiêu tiền của em đúng không?”
Thời Sênh: “…” Cứ muốn phá sản là cái quỷ gì? Nói là cần tiết kiệm để quản lý gia đình đâu rồi? Bình luận kém!
Thời Sênh cười xấu xa: “Còn xem anh hầu hạ em thế nào.”
Quy Nguyệt quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.
…
Không lâu sau, Thời Sênh mới biết Khúc Diệu đã tỉnh lại, thân thể của cô ta được tìm thấy ở một bệnh viện.
Khúc Ân Ân nóng lòng tìm Khúc Diệu là nóng lòng muốn cô ta kế thừa trách nhiệm của mình, bảo vệ kết giới thôn họ Khúc.
Nhưng giờ Hắc Sát đã chết rồi, Khúc Diệu không cần phải làm chuyện này nữa.
Nhưng Khúc Diệu vẫn không thể tha thứ cho Khúc Ân Ân được, bởi vì bà ấy đã bắt tay với Lệ Thừa Vân, đối xử với cô ta như thế.
Khúc Ân Ân biết mình sẽ không được tha thứ nên dùng mọi biện pháp đi tìm thân thể của Khúc Diệu, giúp cô hoàn dương.
Nhưng tại sao lúc trước Khúc Diệu được đưa tới bệnh viện thì vẫn là một câu đố chưa có lời giải.
Sau khi hoàn dương, Khúc Diệu có đi tìm Thời Sênh một lần, nhưng Thời Sênh không gặp