“Nàng cũng thông minh đấy.” Đoan Mộc Khởi cười lạnh rất quái đản.
Nhan Cẩm Tú không hiểu rõ hắn có ý gì, không dám tùy tiện bắt lời, mím môi không nói.
Khung cảnh có chút trầm mặc đến kỳ dị.
Vèo vèo vèo…
Tiếng xé gió vang lên, vô số mũi tên xuyên qua rừng bắn về phía này.
Nhan Cẩm Tú vô thức định dùng võ công, nhưng lướt qua Đoan Mộc Khởi, động tác dừng lại, ấn Tiểu Hòa đang ngẩn người sợ hãi lăn ra đất.
Có thích khách áo đen từ trong rừng đi ra, tập kích Đoan Mộc Khởi, khí thế như muốn dồn Đoan Mộc Khởi vào chỗ chết.
Một mình Đoan Mộc Khởi, lại thỉnh thoảng có người bắn trộm, hắn không cẩn thận lưng bị trúng một tên.
Có lẽ trên tên có độc, người Đoan Mộc Khởi lảo đảo, miễn cưỡng chặn sự công kích của một thích khách, lại không thể chặn sự công kích của một thích khách phía sau, sau lưng lại bị chém một đao.
Thời Sênh không nỡ nhìn thẳng, thảm như vậy…
Vừa rồi tinh vi ra vẻ, chính là để bây giờ bị ngược đãi sao?
Cô không hiểu những người này lắm, rõ ràng vừa đánh nhau, còn không rõ phía sau còn có kẻ địch không, mà đã có thể đứng trên chiến trường nói chuyện, sau đó chịu đủ các loại vết thương.
Nhan Cẩm Tú nằm rạp trên đất, luôn không ra tay, cho tới khi Đoan Mộc Khởi sắp không chống đỡ nổi, nàng ta nói với Tiểu Hòa bên cạnh: “Lát nữa khi ta hành động, ngươi chạy ngay biết chưa? Đừng nhìn về phía sau, có thể chạy bao xa thì chạy bấy nhiêu.”
“Tiểu thư?” Người thì sao?
“Đừng lo, ta sẽ không sao, ngươi bảo vệ tốt bản thân đừng cản chân ta là được.” Nhan Cẩm Tú nói cực nhanh, “Chạy!”
Tiểu Hòa lập tức đứng lên, chạy về phía ngược lại.
Nhan Cẩm Tú đồng thời đứng dậy, xông vào trong thích khách, cứu Đoan Mộc Khởi ra, đưa hắn vào trong khu rừng.
Thích khách đuổi theo nàng ta, ở đây nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Thời Sênh cắn xong hạt dưa cuối cùng, đảo mắt, giờ cô mà đi theo, có thể gϊếŧ chết nữ chính không?
[…] Ký chủ, nhiệm vụ của cô không phải là gϊếŧ chết nữ chính.
Tôi có thể tặng kèm dịch vụ, không thu phí.
[…] Không muốn nói chuyện, bản Hệ thống muốn yên tĩnh.
Mẹ kiếp Ký chủ thiểu năng.
Ơ, hình như có chỗ nào không đúng.
Rốt cuộc Thời Sênh cũng không đuổi theo Nhan Cẩm Tú, men theo con đường trước đó trở về, giữa đường gặp Ngự Lâm Quân đi xuống tìm cô.
“Tham kiến Công chúa điện hạ.”
Thời Sênh xua tay, uể oải nói: “Cầm chút đồ ăn tới.”
Vết thương sau lưng hơi ngứa, rất khó chịu.
“Mau mau, nước…” Người dẫn đầu Ngự Lâm Quân gọi người phía sau.
Đợi Thời Sênh uống nước, ăn đồ xong, Ngự Lâm Quân mới cẩn thận hỏi thăm Thời Sênh, “Điện hạ, người có chỗ nào không khỏe không?”
Ngã từ chỗ cao như thế xuống, nhưng trông điện hạ lại giống như người không làm sao cả, việc này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trong lòng họ đều đã có dự tính xấu nhất, một khi điện hạ xảy ra chuyện gì, họ trở về cũng chỉ có một con đường chết.
Lúc này nhìn thấy Thời Sênh không sao, những người này cũng bớt lo lắng, không có ai muốn đi chết cả.
“Trên lưng có vết thương, tìm người xử lý cho ta.” Thời Sênh nghiến răng chịu đựng.
“Vâng.”
Ngự Lâm Quân trực tiếp bảo người đưa ngự y xuống, kéo màn che xử lý xong vết thương cho Thời Sênh.
Làm xong những việc này, mới bố trí người đưa Thời Sênh lên, ngựa chạy không ngừng về Hoàng cung.
…
Nguyên chủ phong hiệu Trường Ninh, ngụ ý trường lạc an ninh*.
*Trường lạc an ninh: Vĩnh viễn vui vẻ, bình an.
Cung điện nàng sống tên là Cảnh Ninh Điện.
Cung điện này đông ấm hè mát, là nơi không ít công chúa trong cung nhòm ngó.
Thời Sênh vừa về, đã bị hết lớp người này tới lớp người khác vây lấy, ngự y Hoàng thượng phái tới luân phiên ra trận chẩn trị cho cô.
Đây chính là đãi ngộ của nữ phụ, không phải bị điên đâu.
Đợi mọi người đi rồi, Thời Sênh mới có thời gian từ từ nghỉ ngơi.
Chập tối, Hoàng thượng xử lý xong chính sự, bớt thời gian tới thăm Thời Sênh.
Khi Hoàng thượng còn trẻ cũng là chàng trai anh tuấn.
Giờ dù đã tới trung niên, nhưng được chăm sóc tốt nên vẫn đẹp trai đến nín thở.
Chẳng trách vẫn còn có nhiều người muốn tiến cung như thế.
“Trường Ninh.” Hoàng thượng ngồi tới bên giường, mặt đầy vẻ xót xa, “Sao lại bị thương nghiêm trọng như thế?”
Vết thương trên lưng cô ấy có lẽ là bị đâm, nhưng không sâu lắm, đâu có nghiêm trọng gì.
Đương nhiên chút vết thương