Thời Sênh không mở lời bảo nàng ta đứng lên, Nhan Cẩm Tú cũng không dám đứng lên, chỉ có thể giữ nguyên tư thế đó.
Tiếng huyên náo trong phòng lớn, lúc này hình như bị ngăn cách, cả hành lang tĩnh lặng không tiếng động, một luồng khí kỳ dị lặng lẽ lưu chuyển.
Tim Nhan Cẩm Tú đập càng ngày càng nhanh.
Nàng ta cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, lại vô tình chạm mắt với cô.
Sự bình tĩnh của Nhan Cẩm Tú là giả bộ làm ra, trong mắt nàng ta có rất nhiều cảm xúc dao động.
Nhưng người đối diện thì khác, ánh mắt cô ấy nhìn mình, giống như nhìn một vật chết.
Trong mắt cô ấy, nàng căn bản không phải cái gì cả.
Không phải miệt thị và coi thường, căn bản trong mắt cô ấy không có mình.
Nhan Cẩm Tú hít sâu một hơi, “Trưởng công chúa điện hạ?”
Nàng ấy không nói chuyện, là ý gì đây?
Ngay khi Nhan Cẩm Tú đang nghi hoặc, cánh cửa phòng riêng bên cạnh nàng ta đột nhiên bị ai đó kéo ra, bên trong xuất hiện một nam nhân ăn mặc như thị vệ.
Thị vệ nhìn thấy Nhan Cẩm Tú bên ngoài, có chút ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Nhan tiểu thư?”
Nhan Cẩm Tú hơi hơi ngẩng đầu, lễ phép gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu.
Thị vệ nhìn bộ dạng này của Nhan Cẩm Tú, nhìn về phía Thời Sênh, tròng mắt hơi co lại, vội vã hành lễ, “Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ.”
Sau lưng thị vệ, có bóng sáng lay động, Đoan Mộc Khởi chậm rãi từ bên trong đi ra, trên gương mặt anh tuấn mang theo vài phần dò xét, nhíu mày hỏi: “Sao Công chúa lại ở đây?”
Thời Sênh luôn không mở miệng chợt cười giễu cợt một tiếng, “Ta ở đâu liên quan gì tới ngươi?”
Những người này sao lại thích lo việc bao đồng như vậy, vừa xuất hiện đã hỏi người khác vì sao ở đây.
Mẹ kiếp ngươi đâu phải tổ tông của ông, dựa vào cái gì quản này quản nọ.
Trong lòng Đoan Mộc Khởi có chút quái dị, ánh mắt hơi thay đổi, dùng giọng điệu xa cách nói: “Công chúa thân phận tôn quý, một mình xuất hiện ở đây, không hợp quy củ.”
Thời Sênh mặt mũi nghiêm túc, “Ồ? Vậy phải mấy người mới hợp quy củ?”
Đoan Mộc Khởi: “…” Ý câu này của hắn là, cô ấy thân làm Công chúa, sao có thể tùy tiện lộ diện bên ngoài.
“Nhan tiểu thư làm gì vậy?” Đoan Mộc Khởi rời mắt tới Nhan Cẩm Tú.
Nhan Cẩm Tú cúi người về phía Đoan Mộc Khởi, “Bái kiến Quận Vương Gia.”
Nàng ta cũng không giải thích, tiếp tục duy trì tư thế vừa nãy.
Có lúc không giải thích càng khiến người ta hiểu lầm.
“Công chúa, Nhan tiểu thư có chỗ nào đắc tội với cô?” Đoan Mộc Khởi lại lần nữa nhìn về phía Thời Sênh, ánh mắt hơi khó chịu.
“Rất nhiều.” Ân oán của cô ấy và nữ chính đại nhân đủ viết cả triệu tiểu thuyết ngôn tình.
Đoan Mộc Khởi nhíu mày, “Công chúa ở trước mặt mọi người, cũng nên chú ý thân phận một chút.”
“Ngươi đang dạy dỗ ta?” Thời Sênh hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra chút ý cười.
Trước đây Đoan Mộc Khởi đã từng bị nguyên chủ quấy nhiễu.
Biết nguyên chủ thích mình, cho nên Đoan Mộc Khởi ở trước mặt nguyên chủ, cơ bản là không giữ quy củ gì.
Trong lòng Đoan Mộc Khởi vô cớ trào lên một luồng hàn khí.
Người đối diện rõ ràng mặt hàm chứa cười nhạt, nhưng nụ cười của nàng ta không xuất phát từ nội tâm, trong mắt chỉ có sự bình tĩnh sâu không thấy đáy.
Vừa cắm đầu vào, giống như rơi vào vực thẳm, không tìm được đường ra nữa, chỉ có thể bị nhốt chết ở bên trong.
Đoan Mộc Khởi nén cảm giác quái dị này xuống, “Không dám.”
Trên miệng nói không dám, nhưng tư thế còn cao hơn Thời Sênh nhiều, không có chút bộ dạng không dám nào.
“Ta lại không biết Quận Vương Gia nhìn thấy ta cũng không cần hành lễ đấy.” Thời Sênh một tay chống eo, “Sao nào, Quận Vương Gia muốn tạo phản sao?”
Ấn đường Đoan Mộc Khởi giật mạnh, bất mãn quát lên một tiếng, “Công chúa, lời không thể nói bừa.”
Đoan Mộc Trường Ninh này, sao lại khác hẳn trước đây như thế chứ?
Trước đây gặp mình, nàng ta đâu có làm cao với mình…
Lần trước chả lẽ ngã hỏng đầu rồi?
Thời Sênh cao giọng, “Đã không phải muốn tạo phản, vậy ngươi gặp ta không hành lễ, là ý gì? Coi thường ta?”
Nam chính thiểu năng khốn kiếp, ông mà còn không trị được ngươi sao!
Đoan Mộc Khởi càng nhíu chặt mày hơn, đáy mắt đã lộ ra sự ghét bỏ rõ rệt với Thời Sênh.
“Công chúa vi phục vi hành, nếu ta hành lễ, há không phải khiến công chúa bại lộ sao.” Đoan Mộc Khởi nhanh chóng tìm được một cái cớ, quy kết việc mình không hành lễ thành vì hắn nghĩ cho nàng.
Thời Sênh hơi cong mày, nụ cười khóe miệng sâu thêm, “Không sao, ta không để tâm, mau hành lễ đi.”
Đoan Mộc Khởi: “…”
Cô ấy sao