Thời Sênh và Tề Thái Phó cắn hạt dưa rất hăng, kịch của nam chính nữ chính cũng xướng rất hay.
Nhan Cẩm Tú kiên trì mình không biết ai làm, Hồng nương tử không muốn mất uy tín, Tụ Tiên Lâu không cho phép việc như vậy xảy ra, Đoan Mộc Khởi muốn đòi lại công bằng cho Nhan Cẩm Tú, vậy điều tra việc này đi.
Lúc đó phòng thay đồ có người của Tụ Tiên Lâu hầu hạ, chỉ cần xét hỏi kỹ càng, muốn tìm ra rốt cuộc ai làm không khó.
Một Thưởng Hoa Yến tốt đẹp, lại thành tam đường xử án.
Hết hạ nhân này tới hạ nhân kia bị xét hỏi, cuối cùng khóa chặt lên người ba cô nương.
Trong đó có hai người là đám cô nương lúc đầu mời Nhan Cẩm Tú đó, còn có một cô nương chính là vị Lâm tiểu thư kia.
Theo lý mà nói sự hiềm nghi của Lâm tiểu thư lớn nhất, vì nàng ta bị Nhan Cẩm Tú quét xuống.
Nhưng khi đó Lâm tiểu thư mang theo người, lại gặp phải cô nương khác trên đường, cùng trở về với họ, cho nên không tới phòng thay đồ.
Còn về việc vì sao vị Lâm tiểu thư này ra phía sau, vậy chỉ có nàng ta mới biết.
Người hiềm nghi cuối cùng chỉ còn lại hai cô nương đó.
Dưới sự chất vấn của Đoan Mộc Khởi, một cô nương trong số đó không nhịn được, đã bán đứng đối phương, tiếp theo chính là hai bên đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuối cùng kéo cả hai cô nương phía dưới xuống nước.
“Lòng người gian trá.” Tề Thái Phó lắc đầu thở dài.
Nếu không phải ông ta vẫn đang cắn hạt dưa, điệu bộ này vẫn rất đúng dáng vẻ của trưởng bối đức cao vọng trọng.
Thời Sênh nhìn Đoan Mộc Khởi xử lý mấy người đó, nói xa xăm: “Vì du͙ƈ vọиɠ cá nhân, có gì mà con người không dám làm.”
“Công chúa điện hạ đúng là nhìn thấu đáo.” Tề Thái Phó tán thưởng một tiếng.
Thời Sênh cười không nói, không phải cô khoác lác, người cô từng gặp, còn nhiều hơn cơm ông ấy ăn.
Hồng nương tử liếc mắt, như đang quan sát Thời Sênh, lại như đang quan sát Tề Thái Phó.
Khi Thời Sênh nhìn sang, Hồng nương tử lập tức dời mắt, thản nhiên nhìn về phía Đoan Mộc Khởi.
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mọi người đều là thiên kim của quan gia, nhất định muốn nâng cao quan điểm thì thậm chí có thể khiến hai gia tộc khai chiến.
Đoan Mộc Khởi cũng không thể tùy tiện xử lý họ, chỉ có thể hỏi thăm ý kiến của Nhan Cẩm Tú.
Liên quan nhiều người như vậy, Nhan Cẩm Tú không thể trừng trị họ quá nghiêm khắc, chỉ có thể buồn bực bảo họ xin lỗi là xong.
Nếu chính nàng ta báo thù, có thể sẽ khiến họ biết kết cục của việc đắc tội mình.
Giờ bên thứ ba nhúng tay, làm lớn chuyện này như vậy, thiện cảm của Nhan Cẩm Tú về Đoan Mộc Khởi vừa tăng lên bỗng chốc về không.
Thưởng Hoa Yến cũng không làm tiếp được, mọi người ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người đấy.
“Cung tiễn Trưởng công chúa điện hạ.”
Thân phận Thời Sênh tôn quý nhất, đương nhiên là nàng đi trước, tới mép sàn thuyền hoa, thuyền nhỏ đã chuẩn bị sẵn, ngay khi Thời Sênh bước lên thang gỗ kết nối hai thuyền, mặt nước đột nhiên xông ra một bóng đen, thang gỗ bị đạp ra, Thời Sênh suýt chút bị rơi vào trong nước.
Xung quanh thuyền hoa đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân, tiếng nước vang lên bì bõm, nguy cơ kéo tới.
Hắc y nhân nhảy lên thuyền hoa, không nói hai lời liền tấn công người khác, Thời Sênh đương nhiên cũng bị tấn công.
Thời Sênh: “…” Nằm cũng trúng đạn!
Kiếm của ông đâu?
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, chặn hắc y nhân công kích đó, tức giận chửi, “Các ngươi bị điên à, muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ người đó, công kích ông làm gì!”
Những người này khẳng định không phải nhắm vào cô, suy cho cùng cô không đắc tội ai, cũng không phải trữ quân đời tiếp theo.
Hắc y nhân: “…” Ai bảo ngươi đứng gần vậy, không đánh ngươi thì đánh ai.
Hắc y nhân thấy Thời Sênh không có ý đánh nhau, quả quyết bỏ qua cô, chạy vào trong thuyền hoa.
Thời Sênh nhảy thẳng tới trên thuyền nhỏ đã không còn ai phía dưới…
Làm sao chèo thuyền đây? Hình như phải dùng mái chèo, rồi mái chèo đâu? Thời Sênh nhìn một vòng trên thuyền nhỏ, cũng