Liên Trầm ngẩng đầu nhìn về phía Thời Sênh, biểu cảm của cô nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
“Rất xin lỗi điện hạ, vật này không thể tặng.”
Thời Sênh nhếch môi cười một cái, “Là không thể tặng, hay là không thể tặng ta?”
Liên Trầm: “…” Có khác biệt sao?
Liên Trầm không trả lời, Thời Sênh cũng không truy hỏi, “Hồi phủ đi.”
Thứ cô ấy có là thời gian, tương lai chúng ta còn dài.
Khi Thời Sênh đi ra cưỡng chế đám người Tiểu Huyên ở lại, cho nên khi cô về, Tiểu Huyên lập tức đưa người vây lên, quan sát trên dưới trong ngoài mấy lượt, sau khi xác định cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Điện hạ lại dám ra ngoài ăn cơm một mình với Thừa tướng.
Đợi khi Thời Sênh lách khỏi đám người đó, chỉ nhìn thấy vạt áo màu đỏ đào biến mất ở cửa lớn đối diện, cánh cửa màu đỏ thẫm từ từ đóng lại.
“Điện hạ, mau vào đi.”
“Điện hạ, lần sau người không thể lại làm như vậy nữa.
Nếu Bệ hạ biết người và Thừa tướng đại nhân một mình ra ngoài, chắc chắn sẽ tức giận.” Liên Thừa tướng đó là gì? Gian thần! Cả nước Tấn, đều biết hắn là đại gian thần! Bệ hạ không làm gì được hắn.
Điện hạ qua lại với Liên Thừa tướng, quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiểu Huyên chỉ muốn truyền bá ngay cho Thời Sênh biết mười việc ác mà Liên Trầm từng làm.
Trong kịch bản suy cho cùng chỉ là một câu khái quát, ấn tượng của nguyên chủ với Liên Trầm, cũng chỉ dừng lại ở… trông còn đẹp hơn nàng ta, không thích.
Loại tư tưởng nông cạn này.
Phụ thân của Liên Trầm qua đời khi hắn mười lăm tuổi, mà năm đó Liên Trầm mười lăm tuổi, lại gặp phải biến động trong triều.
Trong tình huống như thế, Liên Trầm chống đỡ Liên Gia, từng bước từng bước leo tới vị trí Thừa tướng như hiện nay.
Việc khiến người ta ghi khắc nhất là sự kiện Ngọ môn quan và vụ án mưu nghịch của Lục Thị.
Sự kiện Ngọ môn quan không ai biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ biết Liên Trầm đã gϊếŧ không ít Ngự Lâm Quân ở đó, nói khoa trương là máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Nhưng việc này tới cuối cùng Hoàng thượng chỉ ép nó xuống, không có chút ý hỏi tội Liên Trầm, trái lại còn thăng quan cho Liên Trầm.
Không sai, chính là sau sự kiện Ngọ môn quan, Liên Trầm lên làm Thừa tướng.
Còn về vụ án mưu nghịch của Lục Thị.
Lục Thị là khai quốc công thần, trong triều luôn đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Nhưng một vị thiếu gia của Lục Thị, ở trước mặt Liên Trầm, nói hắn ẻo lả, dùng lời nói sỉ nhục hắn.
Ngày thứ hai Lục Thị liền bị chụp tội danh mưu nghịch lên đầu, trong một đêm bị chém cả nhà.
Việc này xảy ra quá nhanh, rất nhiều người đều chưa kịp phản ứng, người của Lục Thị đã không còn nữa.
Vụ án mưu nghịch của Lục Thị khiến cho cả thành mưa gió.
Liên Trầm bị vô số đại thần tố cáo, nói hắn coi thường vương pháp, tự ý điều động Ngự Lâm Quân.
Đúng thế, tên này đem Ngự Lâm Quân đi tịch thu tài sản.
Vì đúng là tìm ra chứng cứ từ Lục Thị, nên cuối cùng Hoàng thượng cũng chỉ trị hắn tội tự ý điều động Ngự Lâm Quân.
Tới cuối cùng, không phải hắn vẫn yên ổn làm Thừa tướng sao.
“Điện hạ, Liên Thừa tướng rất đáng sợ.
Sau này người tuyệt đối đừng quá gần gũi với Liên Thừa tướng.” Tiểu Huyên phổ cập kiến thức xong, lo lắng nhắc nhở Thời Sênh.
“Trong phủ hắn không có nữ nhân à?” Thời Sênh rõ ràng không nghe.
“Cái này thì không có, Liên Gia dù là…” Tiểu Huyên dừng lại, “Nhưng về mặt nữ nhân, họ chưa từng bừa bãi, hai người trước đây… cuối cùng đều chết trong…”
Tiểu Huyên không nói tiếp, những tin đồn này có lẽ Điện hạ từng nghe.
Mắt Thời Sênh đảo đảo, “Ta tiến cung một chuyến.”
“Hả?” Sao Điện hạ muốn đi là đi luôn thế, “Điện hạ, nô tỳ đi giúp người chuẩn bị kiệu.”
“Không cần, ngươi đợi ở phủ.” Thời Sênh khua khua tay, mấy bước đã lẻn ra khỏi phủ còn chưa đóng, đi về phía hoàng cung.
“Điện hạ!” Tiểu Huyên đuổi theo mấy bước, hét với người phía sau, “Haiz… các ngươi mau đi gọi người.”
Giờ Điện hạ đi đâu cũng không thích mang theo người.
Không xảy ra chuyện thì tốt, nếu xảy ra