“Về làm gì?” Cô là tới ngủ với nàng dâu của mình, vì sao phải về? Về làm cái khỉ gì, không về!
“Điện hạ, trời tối rồi, sẽ khiến người ta bàn tán.
”
“Haiz, giờ người bàn tán bên ngoài còn ít sao?” Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, “Thêm một chút ta cũng không để tâm, nói không chừng ngươi lại vì áp lực tin đồn, mà đồng ý lấy ta thì sao?”
Ánh mắt Liên Trầm u ám, “Điện hạ, ta và người không thể nào, xin người đừng quấn lấy vi thần.
”
Giọng nói tới cuối cùng càng ngày càng nhỏ, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy đau lòng, giống như bị người ta cầm kim đâm vào, lại từ từ rút ra…
“Vì sao không thể?” Hôm nay không nói ra rõ ràng, lão tử không đi đâu hết.
Liên Trầm từ từ hít thở, để nỗi đau quái dị đó giảm lại, hắn chầm chậm nói: “Điện hạ, tay vi thần từng nhuốm máu, vong hồn dưới tay vô số, giờ cũng như vậy, sau này cũng như vậy.
Tay của thần không sạch, không có tư cách ở cạnh người.
”
Dù hắn có đồng ý, Bệ hạ cũng sẽ không đồng ý.
Bên cạnh hắn chỉ có nguy hiểm.
Thời Sênh đưa tay ra, lắc lắc trước mặt Liên Trầm, “Ngươi cảm thấy tay ta có sạch không?”
Người lão tử từng gϊếŧ tay nắm tay cũng có thể vòng quanh trái đất một vòng.
“… Điện hạ cành vàng lá ngọc, đương nhiên là sạch.
” Dù có muốn xử lý một vài người, cũng không cần đích thân động thủ.
Thời Sênh: “…” Phượng Từ lần này muốn lên trời luôn rồi, lật bàn!
Thời Sênh đột ngột kéo vạt áo của Liên Trầm, đẩy hắn vào trong thư phòng, đè lên bên cạnh cửa, thư phòng không có ánh sáng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một đường nét.
“Điện hạ, người muốn làm gì?” Giọng nói của Liên Trầm vẫn không nhanh không chậm, giống như lúc này hắn không hề bị Thời Sênh đè lên.
Thời Sênh cười chế nhạo, “Làm việc ngươi thích làm.
”
Cô đưa tay sờ tới eo Liên Trầm, tay của Liên Trầm lập tức nắm lấy tay cô một cách chuẩn xác, ngăn cô làm bừa, “Điện hạ, đừng ép vi thần, người không phải đối thủ của vi thần.
”
Thời Sênh tiến lại gần hắn, hơi thở nóng rực phả bên tai hắn, “Vậy sao? Thế thì thử là được rồi, nếu ta thắng thì ngươi ngủ với lão tử nhé?”
Liên Trầm: “…” Đường đường là công chúa, sao nói chuyện thô tục như vậy.
Hai người ngầm đấu sức, Liên Trầm chưa từng tỏ ra lợi hại trước mặt cô, lần này Thời Sênh lại xem thường hắn rồi.
Có lẽ là trước đây Phượng Từ quá nhường cô, khiến cô không thể thật sự lĩnh hội được thực lực thật sự của phản diện như hắn.
Liên Trầm sợ làm bị thương Thời Sênh, kỳ thực chưa dốc toàn lực, không thì hắn sớm đã vứt Thời Sênh ra khỏi thư phòng rồi.
Hắn cũng không biết vì sao mình sợ nàng bị thương, đó càng giống như một loại hành động phản xạ có điều kiện, hành vi của thân thể nhanh hơn não của hắn.
“Điện hạ, mời người về đi, vi thần không muốn làm người bị thương.
”
“Không được!” Thời Sênh đột nhiên đá chân về phía hắn.
Liên Trầm kinh ngạc, chỉ đành thả cô ra, lùi tới vị trí giữa thư phòng.
Thời Sênh trực tiếp móc kiếm, chém về phía Liên Trầm, hàn quang loé lên trong thư phòng, quang ảnh trùng trùng, bóng dáng cô như ma quỷ.
Liên Trầm đột nhiên nghi ngờ rốt cuộc là cô muốn gϊếŧ mình… hay là muốn ngủ với mình?
Điệu bộ này, rõ ràng chính là muốn gϊếŧ người diệt khẩu!
Đồ đạc trong thư phòng bị làm cho bừa bãi, phần lớn đồ đạc đều chết thảm dưới thiết kiếm của Thời Sênh.
Liên Trầm từ mặt bên kéo được tay Thời Sênh, đoạt lấy thiết kiếm từ trong tay cô, giọng nói hơi lạnh, “Điện hạ, đừng gây sự nữa.
”
Thời Sênh muốn lấy lại thiết kiếm, Liên Trầm nghiêng người, ai ngờ Thời Sênh bị hắn làm cho lảo đảo, hắn nghe thấy tiếng rít gió của cô.
“Điện hạ?”
Không ai trả lời hắn, trong bóng tối, đường nét của cô mơ hồ, hơi hơi cong người.
Liên Trầm không dám lại gần, chỉ có thể đứng phía xa hỏi thăm, “Điện hạ, người vẫn ổn chứ?”
“Đau.
” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên trong bóng tối.
Trái tim Liên Trầm trầm lại, không biết nghĩ tới điều gì, vứt kiếm ra, bước lên trước ôm lấy Thời Sênh, bước bước lớn ra khỏi thư phòng, “Người đâu!”
Dạ Phong từ chỗ rẽ đi tới, nhìn thấy công tử nhà mình ôm Thời Sênh,