“Trường Ninh, Trẫm có chỗ nào không phải với ngươi?” Hoàng Thượng trầm giọng chất vấn.
Ông ấy xưa nay sủng ái nàng, đồ tốt gì cũng là của nàng, đến mấy vị hoàng tử đó của ông ấy cũng không có, nàng lại báo đáp ông ấy như vậy.
Nghĩ tới đau lòng biết bao, vì sao lại như vậy!
“Không có ạ, Phụ hoàng yên tâm, con chỉ mượn hoàng vị của người dùng chút, qua khoảng thời gian nữa lại trả cho người.
” Mặt Thời Sênh điềm tĩnh, “Cho nên Phụ hoàng, người tự cho con mượn, hay là muốn con bức cung?”
Hoàng thượng: “…” Hoàng vị còn có thể mượn sao? Ngươi coi đây là một chiếc ghế sao? Nói mượn là mượn, nói trả là trả?
Mọi người: “…” Cách nói của Trưởng Công chúa điện hạ nghệ thuật quá.
“Trưởng Công chúa, ngươi làm thế này là ngỗ ngược phạm thượng.
” Số ít đại thần không nằm trong phạm vi uy hϊếp của Thời Sênh đứng ra chỉ trích Thời Sênh.
Những người này không bị uy hϊếp, chủ yếu là chức vị của họ không có tác dụng gì với việc bức cung.
Thời Sênh mặt không đổi sắc, “Ờ.
”
Đại thần: “…”
Ngươi ờ gì!
Còn điềm tĩnh như thế!
Bảo hắn làm sao tiếp lời!
“Phụ hoàng, kéo dài tiếp cũng không có tác dụng.
” Thời Sênh nhìn về phía Hoàng thượng, “Mau chóng ra quyết định, sau đó ai về nhà nấy ăn cơm là được rồi.
”
Ngữ khí đó nhẹ nhàng giống như đang nói thời tiết hôm nay không tồi, chúng ta có thể ra ngoài đi chơi vậy.
Mọi người trước mặt tối sầm, xảy ra việc lớn như vậy, ai còn có thể ăn được cơm.
Hoàng thượng tức tới trên trán nổi gân xanh, mở trừng đôi mắt đỏ rực, chất vấn đại thần phía sau Thời Sênh, “Các ngươi cũng muốn tạo phản theo nó?”
Một đám đại thần cúi thấp đầu, họ thật sự không phải tự nguyện đâu Bệ hạ!
“Được được được… rất được!” Hoàng thượng nói liền mấy chữ được.
Ông ấy phòng Liên Trầm, không ngờ vị đó còn chưa bắt đầu, nữ nhi của ông ấy đã phản trước rồi!
Đây mới là phòng lửa phòng cướp trộm, nhà khó phòng!
Hoàng Thượng nhìn người đứng phía sau Thời Sênh, tất cả người nắm binh quyền trong kinh, đều ở sau lưng cô.
Nước xa không cứu được lửa gần, ông ấy còn có thể nói gì?
Tốc độ bức cung của Thời Sênh dường như có thể đạt tới thành tựu ‘Tạo phản thành công nhanh nhất’.
Thời Sênh dùng tốc độ nhanh nhất mua chuộc thực quyền, võ lực không phải kế lâu dài, cho nên Thời Sênh cũng không định chiếm bao lâu, nhưng khi cô ấy có mặt, những người này đừng hòng gây chuyện.
[Ký chủ cô đã làm gì?] Hệ thống chậm chạp online.
Vừa online, cái nó đối diện chính là sự việc đáng sợ như vậy.
“Không làm gì.
” Theo cô ấy lâu như thế, chút việc này cũng kinh ngạc, không có kiến thức.
[…] Cảm nhận được sự khinh bỉ mạnh mẽ của Ký chủ.
[Ký chủ, cô lại tạo phản!!!] Hệ thống rõ ràng trở nên kích động, tiếng điện tử cũng mang theo âm vọng.
“Ngươi chỉ nói không thể để Liên Trầm tạo phản, đâu có nói ta không thể tạo phản, thần kinh à!”
[…] Trời ơi!
Quên mất Ký chủ thích đi đường tắt.
[Ký chủ, cô thật sự không có chút cảm tình nào sao? Hoàng thượng dù gì cũng là Phụ hoàng của cô?]
“…” Cô có cảm tình với đám người đó, mới là xong đời, “Họ chỉ là một đám nhân vật ảo, ngươi bảo ta đi nảy sinh tình cảm với một đám nhân vật ảo, ngươi bệnh à?”
Chơi trò chơi còn chơi ra tình cảm thật nữa sao?
Có một Phượng Từ đã đủ đau đầu, còn thêm mấy người nữa, cô ấy còn sống nổi nữa không?
[Phượng Từ đó không phải cũng là nhân vật ảo sao.
] Hệ thống không phục.
“Hắn có phải hay không ngươi tự rõ chứ.
” […] Được đấy! Muốn bật chương trình xoá bỏ quá!
Đừng nghi ngờ, nó thật sự có chương trình xoá bỏ, nhưng chủ nhân luôn không mở quyền hạn cho nó.
[Giờ cô định làm thế nào?] Ký chủ xưa nay không thích quản lý thiên hạ gì, nhưng giờ cũng tạo phản rồi, cô không thể phất tay không làm?
“Đi cưới Liên Trầm về.
” Thời Sênh trả lời như đúng rồi.
[…] Cho nên mục đích tạo phản cuối cùng của cô là gì?
#Ký chủ nhà ta say mê đàn ông không thể tự dứt ra được#
…
Khi Liên Trầm nghe thấy tin này, sự việc đã xong xuôi.
Chỗ hắn còn chưa bắt đầu lên kế hoạch, bên kia đã tạo phản xong rồi.
Liên Trầm chỉ biết dở khóc dở cười.
“Haiz, Trưởng Công chúa này thật ngang ngược!” Chiêu Vũ ở bên cạnh lắc đầu lắc tai, “Trong một đêm đã lôi kéo được nhiều người như thế, mấy người còn là người của ngươi đó…”
Chiêu Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Liên Trầm, “A Trầm,