Khi Liên Trầm trở về, Thời Sênh đã ngủ, hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường, kéo góc chăn cho nàng, im lặng nhìn chăm chú vào dáng ngủ của nàng.
Rất lâu, hắn đưa tay vén vén tóc trên trán Thời Sênh, cúi người hôn trán nàng.
Ngay khi hắn quay người, trên cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, dùng lực kéo mạnh về phía sau, trực tiếp lôi hắn lên giường.
Thời Sênh lật người đè hắn xuống dưới, cô chỉ mặc áσ ɭóŧ, khi khom người, lộ ra lớp da trắng nõn mềm mại.
“Điện hạ…” Liên Trầm nghiêng đầu tránh né xuân sắc đang nhắm vào hắn, “Có phải ta làm nàng tỉnh không?”
“Chiêu Vũ ở đâu?”
Liên Trầm nghiêng đầu, nhìn vào mắt Thời Sênh, như có chút khó hiểu, “Điện hạ vì sao hỏi Chiêu Vũ?”
Thời Sênh nhẹ hôn lên môi hắn, dán vào mặt hắn, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Chàng sớm đã biết việc ta trúng độc?”
Tròng mắt Liên Trầm hơi co lại, dù biết có thể không giấu được cô bao lâu, nhưng nhanh như vậy đã bị cô ấy biết, trong lòng Liên Trầm có chút căng thẳng.
“…Đúng.
” Giọng Liên Trầm u ám.
“Vì sao không nói cho ta?”
Liên Trầm không trả lời.
Không gian có chút nặng nề, không khí kiềm nén lặng lẽ lưu chuyển, hô hấp một vừa nhẹ vừa chậm của hai người xen vào nhau.
Liên Trầm đột nhiên ôm lấy eo Thời Sênh, quay ngoắt lại, đè cô dưới người, chiếc hôn nóng rực rơi xuống, mang theo vài phần hoang mang và thấp thỏm.
Cho tới khi Liên Trầm đi vào trong cơ thể cô, sự căng thẳng và thấp thỏm, của hắn mới dần dần biến mất, hắn ôm lấy cô, hết lần này tới lần khác lao tới đích, đưa cô lên mây xanh, chìm đắm cùng cô.
Răng hắn cọ lên cổ Thời Sênh mấy cái, hơi hơi dùng lực, Thời Sênh giật mình một cái, đột nhiên tỉnh lại, cơ thể hơi co về phía sau, rời cổ ra khỏi môi của hắn.
“Điện hạ?” Ánh mắt Liên Trầm mơ màng, trên khuôn mặt trắng nõn mang chút đỏ, dùng giọng nói đẹp đã mà rung rung gọi cô, trong lòng Thời Sênh mềm nhũn.
Thời Sênh dịu dàng nói: “Đừng cắn ta, ra máu chàng sẽ trúng độc.
”
“Ừm.
” Liên Trầm nhẹ đáp lại một tiếng, lại lần nữa ngả người lên.
…
Thời Sênh tựa vào Liên Trầm, vê tóc hắn, giọng nhè nhẹ, “Việc này ta không tính toán với chàng, nhưng không có lần sau.
”
Liên Trầm giấu cô, cô tin là vì tốt cho cô, nhưng có lúc, loại cách làm tốt cho cô này, luôn luôn sẽ trở thành một loại gò bó.
“Xin lỗi.
” Chiêu Vũ nói đúng, hắn không nên giấu nàng, không liên quan nàng có kiên cường không, chỉ là một loại chân thành thỏa thuận ngầm vốn nên như vậy của hắn và nàng.
Từ vừa nãy khi nàng hỏi hắn có biết không, hắn đã hối hận rồi.
“Chiêu Vũ ở đâu?”
Đây là lần thứ hai Thời Sênh hỏi Chiêu Vũ, Liên Trầm hơi nhíu mày, như có chút không vui, “Điện hạ, ta không thích nàng nhắc tới nam nhân khác.
”
Dù là Chiêu Vũ cũng không được.
Còn là sau khi họ làm xong chuyện.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp cô đang đợi Chiêu Vũ cứu mạng!!
Bỏ đi, tên thiểu năng này gây sự vô cớ cũng không phải một hai ngày.
“Ta đang đợi Chiêu Vũ cứu mạng, lẽ nào chàng muốn nhìn ta chết?”
Nghe xong sắc mặt của Liên Trầm dịu đi một chút, “Chiêu Vũ có thể cứu nàng, thì sớm đã cứu rồi.
”
“Cái ta muốn không phải hắn, là con Vũ Ly Xà mà hắn nuôi đó.
”
“Vũ Ly Xà?”
“Ta muốn lấy độc công độc.
” Thời Sênh chống người nhìn thẳng vào Liên Trầm, “Độc của Vũ Ly Xà có thể áp chế độc trong cơ thể ta.
”
Liên Trầm kinh ngạc, “Độc tính của Vũ Ly Xà rất mạnh, ta không đồng ý.
Ta đã phái người đi tìm Huyền Tâm, bà ấy sẽ có cách cứu nàng.
”
Thiên Y Huyền Tâm, Thời Sênh cũng từng nghe nói với thần y đó.
Hắn nói trên thế giới này người duy nhất có thể cứu nàng, chỉ có một người, đó chính là Huyền Tâm.
Nhưng vị này hành tung bất định, muốn tìm được bà ta đâu dễ.
Quan trọng nhất là, dù có tìm được bà ta, cũng không chắc có con át chủ bài để khiến bà ta ra tay cứu người.
So với cái này, cô càng muốn đi theo con đường lấy độc công độc hơn.
“Lỡ không tìm được thì sao?” Vậy chẳng phải cô phải ngồi chờ chết à?
“Nhất định sẽ tìm được.
” Hai tay Liên Trầm nâng mặt Thời Sênh, “Ta nhất định sẽ tìm được bà ấy.
”
“Dù chàng tìm được bà ta rồi, có gì nắm chắc để bà ấy cứu ta?”
“Chiêu Vũ cho ta một tín vật, bà ấy sẽ ra tay.
” Liên Trầm dừng lại, “Hứa với