Thời Sênh đi vào văn phòng cùng Hà Tín.
Hà Tín lại tiếp tục giáo huấn về chuyện Thời Sênh vi phạm quy tắc mất nửa ngày, cuối cùng mới vào vấn đề chính.
“Tiểu Vũ, làm sao cô biết Từ Tiểu Tuyết là hung thủ?”
Thời Sênh lườm ông ta một cái, “Điều tra chứ sao, chẳng lẽ tôi đoán ra được chắc?”
Bản cô nương có phải thầy bói đâu.
“Cô tra từ chỗ nào?” Cảnh sát làm gì cũng phải đề cập đến tính hợp pháp, nhưng chuyện lần này, rõ ràng Tần Vũ làm trái quy định.
Nếu không phải cô bắt được hung thủ, thì lúc này cô đã bị đình chỉ chức vụ rồi.
“Việc tôi tra từ đâu có quan trọng không?”
Mặt Hà Tín nghiêm lại, “Chúng ta cần đảm bảo tính hợp pháp của chứng cứ.”
Thể chế này là như vậy, nếu chứng cứ không hợp pháp, thì cuối cùng không thể trở thành chứng cứ có hiệu lực, do đó cũng sẽ khiến một số tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
“Nhưng những chứng cứ của vụ án này đều do Từ Tiểu Tuyết tự cung cấp, cô ta tới tự thú mà, có liên quan gì đến chứng cứ đâu?” Thời Sênh nhún vai, “Tôi chỉ chỉ là người đưa đường chỉ lối, khuyên cô ta tự thú mà thôi.”
Hà Tín: “…” Nói cứ như có lý lắm ấy.
Vậy đổi vấn đề khác, “Cô không phụ trách vụ án này, cô lấy được tài liệu ở đâu ra?”
Mặt Thời Sênh đầy vẻ vô tội, “Tôi đâu có lấy tài liệu của họ, tôi tự điều tra mà.”
Cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa được!
Bản cô nương mà cần phải lấy tài liệu của đám thiểu năng đó sao?
Hà Tín đầy vẻ nghi hoặc, “Cô tự điều tra? Cô điều tra như thế nào?”
Thời Sênh lấy điện thoại ra, ấn nhanh mấy cái, rồi đặt trước mặt Hà Tín.
Đó là một tài liệu, trong đó là các mối quan hệ của người chết với người và vật khác khi còn sống, còn có rất nhiều biểu đồ số liệu mà Hà Tín xem không hiểu, thông tin của Từ Tiểu Tuyết nằm trong một tập tài liệu riêng, cực kỳ đầy đủ.
“Những thứ này…” Cô lấy đâu ra thế hả?
Họ còn không lấy được những tài liệu chi tiết thế này.
“Động tay động chân chút là có thôi.” Thời Sênh rút điện thoại lại, “Nếu đội trưởng Hà không còn vấn đề gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Động tay động chân?! Động thế nào?! Tần Vũ, cô đừng có làm bừa, đây không phải là nơi để cô quậy phá được đâu!” Hà Tín cao giọng nói.
Thời Sênh kéo cửa ra, hơi liếc mắt lại, trên mặt như thoáng có nụ cười, “Đội trưởng Hà cứ yên tâm, dù tôi có làm chuyện gì vi phạm quy định, ông cũng không tìm được chứng cứ để làm gì tôi đâu.”
Hà Tín: “…”
Cô ấy có ý gì?
Là đang nói cho ông biết, cô ấy định làm chuyện xấu sao?
…
Hà Tín và Thời Sênh nói chuyện cũng mất một chút thời gian, khi cô ra ngoài, bên ngoài phố đã lên đèn rồi.
Thời Sênh đi đến bãi đỗ xe, phát hiện ra xe mình bị chặn bên trong, xe đỗ bên ngoài không có người, hơn nữa, dù có dời chiếc xe đó đi thì cũng không cứu vãn được tình trạng mắc kẹt của xe cô.
Bãi đỗ xe yếu sinh lý này!!! Dislike!
Lúc trước sao cô không chú ý là cục cảnh sát có nhiều xe cảnh sát thế này nhỉ?!
Không lấy được xe, Thời Sênh chỉ có thể cuốc bộ ra ngoài.
Thời Sênh đứng ngoài cục Cảnh sát, ấn điện thoại, màn hình phản chiếu khuôn mặt rất khó chịu của cô, lúc này cũng không phải giờ cao điểm đi làm hay tan sở, sao lại không có chiếc xe nào thế này?!
Đang trêu ngươi bản cô nương đấy hả?!
Xe chạy hết vào lỗ đen rồi hay sao thế?
Thời Sênh chờ mãi mới chờ được một chiếc xe, tài xế nói cô mới biết phía trước có tai nạn ô tô, nên đường bị chặn hết cả.
“Ôi thảm lắm… người trong xe chết hết cả, nghe nói trong xe có cả trẻ con, mới được có bảy tháng…” Tài xế ngồi đằng trước nói liên tục không ngừng, kể bằng hết tin tức mình nghe được ra.
Thời Sênh nghe vào tai phải rồi cho ra tai trái, đại khái cũng chẳng nghe lọt gì.
Vì đường bị phong tỏa, chỉ có thể đi đường vòng.
Thời Sênh về đến nhà cũng đã gần 10 giờ đêm, Lê Lan ngồi trong phòng khách chờ cô.
Cô vừa bước vào, Lê Lan đã đứng bật dậy, “Cục cưng về rồi à, sao hôm nay về muộn thế?”
“Lúc về con phải đi đường vòng, bố vẫn chưa về ạ?”
Lê Lan nhìn lên tầng, “Vừa có điện thoại, bố con vào phòng sách rồi.
Con đói rồi đúng không, để mẹ lấy đồ ăn cho con.
Mau đi rửa tay đi.”
Thời Sênh gật đầu rồi đi rửa tay.
Rửa tay xong đi ra, Tần Dật cũng vừa vặn cầm áo khoác đi từ trên tầng xuống.
“Lại phải đi