“Anh cần máy tính.
”
Thời Sênh vừa đặt Giang Túc xuống giường, anh liền đưa ra một yêu cầu.
“Dạo này anh sai em cũng thuận tay đấy nhỉ!”
“Em cũng có thể đuổi anh đi mà.
”
Thời Sênh nghiến răng, “Chờ anh khỏe hẳn rồi em sẽ tính sổ với anh.
”
Giang Túc cụp mắt xuống, đến lúc đó không biết ai tính sổ với ai đâu.
Thời Sênh đi ra ngoài cầm máy tính vào cho anh, nhân tiện chuyển luôn đồ của mình vào.
Giang Túc: “…” Em vào đây làm gì?!
Thời Sênh trừng mắt, “Nhìn gì mà nhìn? Nhà em, em muốn đi đâu thì đi chứ, anh còn định cấm em à?”
Giang Túc im lặng bật máy tính, hôm qua anh đã dùng máy tính rồi, nhưng nhập mật khẩu hôm qua lại bị báo sai.
Anh ngớ người một chút, vô thức nhìn về phía Thời Sênh.
Cô biết anh dùng máy tính…
“Sinh nhật anh.
” Giọng Thời Sênh khẽ vang lên.
Giang Túc thử nhập ngày sinh của mình, quả nhiên mở được máy, anh im lặng một lúc, “Liệu có khi nào em phản bội anh không?”
“Trong từ điển của em không có hai chữ phản bội.
”
Giang Túc lặng lẽ mỉm cười, ngón tay thon dài chậm rãi gõ phím, phát ra những tiếng lạch cạch.
Hai người ai làm việc nấy, không ai nói câu gì, thời gian trôi qua rất nhanh.
Giang Túc khẽ động đậy cái chân cứng ngắc, nhìn người ở bên giường, “Anh đói.
”
Thời Sênh xoa bụng, “Ừm, em cũng đói.
”
Giang Túc: “…”
Lẽ nào không phải cô nên đi nấu cơm sao?
Giang Túc á khẩu một lúc lâu, sau đó lại liên lạc với người của mình.
“Anh Giang? Bọn em tới ngay!” Đối phương cho rằng Giang Túc thúc giục bọn họ, vội vàng báo địa chỉ.
“Đem chút đồ ăn đến, phần hai người.
”
“Ai sắp đến à?”
“Anh… anh… anh Giang, anh đang ở cùng ai đấy?” Anh Giang nhà họ mà lại ở cùng một người phụ nữ… phụ nữ…!!!
Ôi trời ơi! Trong thời gian bị mất tích, anh Giang đã xảy ra bao nhiêu chuyện mà họ không biết thế.
Giang Túc thẳng tay cúp điện thoại, nhìn Thời Sênh, “Người của anh.
”
“Em còn tưởng anh cô đơn độc chiến cơ.
” Thời Sênh ngạc nhiên, “Không ngờ anh cũng có tay chân à.
”
Kịch bản mà Thời Sênh tiếp nhận lần này không có gì liên quan đến Giang Túc, những gì cô biết đều là từ ông cụ Lê và do cô tự điều tra ra.
Giang Túc: “…” Bóp chết cô ấy được không?
…
Đinh Cố nhìn biển số nhà, sau khi xác định không nhầm lẫn mới đưa tay ấn chuông.
Tay cậu ta vừa chạm vào chuông cửa, một luồng lực phản kích cực mạnh bắn cậu ta dính thẳng vào tường hành lang.
Mấy đàn em đi cùng cậu ta trợn tròn mắt: “…”
Chuyện gì đây?!
Đinh Cố: “…” Cậu ta cũng có biết là chuyện quái gì đâu?!
Trong khoảnh khắc vừa rồi y như bị điện giật, toàn thân tê dại, giờ mới bình phục lại được.
Đinh Cố không thể nào liên lạc được với Giang Túc, cũng không dám tùy tiện lại gần cửa nữa, chỉ có thể lượn lờ ngoài hành lang.
“Reng reng reng…”
Đinh Cố lập tức nghe điện thoại, khóc không ra nước mắt, “Anh Giang, em ở ngay ngoài cửa…”
“Quên mất.
” Đáp lại cậu ta là giọng cô gái vừa rồi.
Ngay khi Đinh Cố đang nghi hoặc, cửa phòng được người ta mở ra, một cô gái rất xinh đẹp, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt trong veo đang đứng bên trong.
Đinh Cố: “…” Đúng là “giống cái” à!!!
“Anh… anh Giang đâu?”
“Trong nhà.
” Thời Sênh thả cho họ vào, lại tiện tay dán lại bùa lên cửa.
Đinh Cố: “…” Đừng nói với cậu ta rằng vừa rồi cậu ta bị bắn ngược là vì thứ đồ mê tín này nhé?!
Đã nói sau khi dựng nước không cho tuyên truyền mê tín dị đoan cơ mà!
Thời Sênh đưa họ vào trong, Đinh Cố lén lút nháy mắt ra hiệu cho đám đàn em.
Chờ Thời Sênh đưa họ vào trong phòng, nhìn thấy Giang Túc vui vẻ khỏe mạnh ngồi trên giường, mấy người mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Giang.
”
“Lấy đồ tới chưa?”
Đinh Cố liếc nhìn Thời Sênh đang đứng bên cạnh một cái, Giang Túc không có ý né tránh cô ấy khiến trong lòng Đinh Cố thầm kinh ngạc, xem ra đây là người của mình…
Vậy vì sao anh Giang lại nói mình bị bắt đi?!
Thật không hiểu nổi suy nghĩ của các vị lão đại này.
“Em mang đến rồi.
” Đinh Cố dẹp đi mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, lấy một chiếc usb trong túi bên cạnh ra đưa qua,