Ảnh hưởng của vụ hỏa hoạn này rất rộng, vì ở lân cận có đường ống dẫn khí thiên nhiên, nên lại tạo thành vụ nổ lần hai.
May là trừ lần đầu nổ có người chết và bị thương ra, vụ nổ lần thứ hai đã kịp sơ tán người đi trước, nên không có ai bị thương.
Đội phòng cháy chữa cháy phải dập lửa mất một ngày một đêm, lửa mới tàn.
Các tin tức thời sự đầy trời, nhưng nguyên nhân xảy ra vụ nổ lại vẫn mơ mơ hồ hồ.
Mặt Đinh Cố đầy vẻ ngơ ngác đưa Thời Sênh về dưới chung cư, “Chị Tần…”
“Nói chuyện đừng có nói bừa, nếu không, người chết tiếp theo sẽ là cậu đấy.” Thời Sênh cởi dây an toàn, mở cửa xe.
Xuống xe xong, cô chống tay vào cửa xe, hơi khom người nhìn thẳng Đinh Cố, “Nếu không phải vì nể mặt Giang Túc, thì tôi đã gϊếŧ cậu diệt khẩu rồi.”
“… Đinh Cố hiểu rồi ạ.” Khó khăn lắm Đinh Cố mới nhín ra được mấy chữ này, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô gái này còn nguy hiểm gấp mấy lần Giang Túc!!!
Thời Sênh đóng cửa xe lại, Đinh Cố đạp mạnh chân ga, vội vàng rời khỏi nơi này.
Cậu ta không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.
Ai mà biết được liệu cô ấy có đột nhiên khó ở rồi thay đổi ý định không.
Thời Sênh cúi đầu đi về phía thang máy, ở cửa thang máy có một người đang đứng đó, bước chân Thời Sênh hơi khựng lại một chút, nhìn ra đằng sau.
Ở xa xa có người đang gọi điện thoại, ở đầu thang bộ có nhân viên vệ sinh, thêm người đứng trước cửa thang máy nữa, tổng cộng ba người.
Bất thường…
Thời Sênh hơi nheo mắt, lao tới đạp thẳng một cước vào người đang đứng ở cửa thang máy, thừa lúc anh ta bị đau khom người lại, cô nhanh chóng rút súng trên người anh ta ra.
Nhân viên vệ sinh và người đàn ông đang gọi điện thoại cùng chạy vội về phía này.
“Cô Tần! Đừng kích động!”
“Người của Cục An ninh Quốc gia?!”
Nhân viên vệ sinh giơ hai tay lên, thái độ rất thành khẩn, “Cô Tần, chúng tôi không có ác ý.”
Thời Sênh hừ lạnh, “Mang súng đến lén lút lượn lờ dưới nhà tôi, còn nói không ác ý à? Tôi nhớ là tôi đã từng nói, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi đúng không?”
“Cô Tần, chúng tôi có việc rất quan trọng tìm cô.
Cô có thể bỏ súng xuống trước không.” Lúc chĩa súng vào người khác thì rất suиɠ sướиɠ, nhưng khi nòng súng chĩa vào mình thì không sướng tí nào.
Khả năng quan sát của cô gái này quá nhạy bén, bọn họ tự thấy mình không hề để lộ ra manh mối gì, nhưng lần nào cô vừa xuất hiện cũng lập tức lột mặt nạ của họ ra.
“Anh thật đáng ghét, đã nói sẽ mua cho em rồi…”
“Ôi, anh xin lỗi mà, anh tăng ca nên quên mất.
Em yêu, đừng giận mà! Lát nữa anh đưa em đi mua được không?”
Một đôi tình nhân đi từ bên ngoài vài, nhưng còn chưa nhìn sang bên này, hai người họ đã cãi nhau trước rồi.
“Cô Tần!” Người của Cục An ninh Quốc gia căng thẳng nhìn Thời Sênh, có người đến rồi kìa!!! Cô có thể hạ súng xuống trước không hả?!!!
Thời Sênh liếc sang bên kia một cái, nhưng không hề có ý thu súng lại.
Ba người của Cục An ninh Quốc gia thấy cô chậm chạp không có động thái gì, chỉ đành phải dùng cơ thể che đi tình hình bên này.
May mà đôi tình nhân kia cãi cọ, nên cô gái đó chạy mất, anh chàng kia lại đuổi theo ra ngoài rồi.
Ba người nhìn nhau, cô Tần này thật tùy hứng! Nếu bị người khác nhìn thấy cô ấy dùng súng ở đây, chẳng lẽ còn không vội vàng gọi 110 hay sao?
Bầu không khí hơi đông cứng lại, cảm giác đè nén vô hình như lan ra.
Cuối cùng cũng có người không nhịn được, phá vỡ sự im lặng, “Cô Tần…” Chúng ta đứng đây làm cái quái gì vậy?!
“Tìm tôi có việc gì?!” Đang yên đang lành lại xun xoe nịnh bợ, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.
Người gọi điện thoại khẽ ho một tiếng, mặt nghiêm túc, “Nói một cách chính xác, thì chúng tôi tìm cô và anh Giang.
cô Tần, chúng ta có thể lên nhà nói chuyện không?”
Ai biết được liệu một giây sau có người đi tới hay không.
“Tôi sẽ không giúp các anh làm bất cứ việc gì.” Thời Sênh tỏ thái độ từ chối rất rõ ràng, “Đinh…”
Thang máy vừa vặn tới, ba người của Cục An ninh Quốc gia sợ có người ra, cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong không có ai cả khiến họ thở phào một hơi.
Thời Sênh lách người vào, cảnh cáo: “Đừng tiếp tục xuất hiện ở