Editor: Gà
Cố Diệu: “Cá đã lớn dù muốn nuôi cũng không tăng được bao nhiêu cân, nếu trong đầm có cá con sẽ giữ lại nuôi.”
Có điều, cá chuối tính tình hung dữ sẽ nuốt những loại cá khác, phải đào ao thả riêng.
Dự Châu không thiếu đất hoang, cỏ cây lại nhiều, chọn thời điểm thích hợp đào thêm vài cái ao nuôi cá trắm cỏ và cá chép sông cùng tôm cua các thứ.
Đến khi cá tôm đều lớn có thể chế biến thành nhiều món ngon khác nhau.
Chỉ cần được nuôi cá Lưu Vĩ Trạm đã cảm thấy thỏa mãn, vậy nhưng trong đầm nhiều cá thế này, ăn hết thì quá tiếc.
Cố Diệu lại nói: “Ăn một nửa, nửa còn lại làm cá muối.”
Cá nên ăn lúc còn tươi là ngon nhất, nhưng vẫn nên để lại cho những bữa khác.
Cá tươi ướp muối, rượu, gia vị rồi phơi khô, để đến mùa đông lấy ra ngâm mềm, chiên hoặc hầm đều rất ngon.
Lưu Vĩ Trạm hồi tưởng lại miếng thịt khô xào mà hắn đã ăn trong mùa đông, từng thớ thịt chuyển sang màu hồng mận, lớp mỡ trong suốt béo ngậy, hắn không biết cá tươi ngon hay cá muối ngon hơn, bây giờ mỗi thứ chia làm nửa thật hợp ý hắn.
Một đám người khiêng giỏ trúc xuống núi, trở về lập tức bắt đầu làm cá muối, trộn ớt vào muối tinh, rắc thêm gia vị tẩm từ trong ra ngoài rồi treo thành từng hàng trên giá gỗ.
Sau đó hun khói bằng các loại lá cây ăn quả, sấy khô nước trong thịt cá rồi treo dưới mái hiên, như vậy sẽ bảo quản được rất lâu.
Bọn họ ướp cá xong còn dư lại một nửa cá tươi, Cố Diệu muốn làm mì chả cá.
Tám vạn tướng sĩ mỗi bữa ăn xong vẫn chưa đã thèm, rất nhanh đói bụng, hơn nữa hai ngày nay khí trời vẫn luôn u ám, ăn một bữa mì sợi nóng hổi xua tan hơi ẩm.
Thịt cá giã nhuyễn, đối với cá sông còn tươi chỉ cần nêm muối cho đậm đà, chả cá màu hồng nhạt dồn vào một cái chậu lớn, nhóm đầu bếp nữ dùng muỗng nhỏ nặn ra những viên thịt cá tròn như quả bóng.
Thả thịt cá viên vào nước sôi, sau một lúc nước trong nồi sẽ chuyển thành màu trắng sữa.
Trên bàn là những viên bột đã được nhào sẵn chuẩn bị để kéo mì, mười mấy đầu bếp tụ lại làm mì sợi, tiết kiệm thêm chút thời gian nấu ăn.
Một bên nấu cá viên, một bên hầm canh cá, phần xương lược ra đem hầm chung với nồi canh sườn, đun một nồi to trên lửa lớn ninh cho đến khi xương cá thật mềm, xương cá này sẽ nghiền nhỏ trộn với cám mạch rồi cho vịt ăn.
Bọn họ mua tổng cộng hơn năm mươi con gà, bốn mươi mấy con vịt và hai mươi con ngỗng trắng thật lớn, chia ra nhốt vào trong lều, hiện chúng đang vỗ cánh đoạt thức ăn.
Gà vịt đều là bảo bối có thể đẻ trứng, đến lúc già không thể đẻ được nữa sẽ làm thức ăn, Giang Nhị đổ đầy cám vào máng: “Đừng đoạt đừng đoạt, đều có cả.”
Gà vịt phải cho ăn, mà cá trong ao mới đào cũng phải ăn, Lưu Vĩ Trạm rắc cỏ sông xuống ao rồi gọi đám người Giang Nhị đi về: “Nhanh lên, hình như ta ngửi thấy mùi thơm…”
Giang Nhất nhìn mấy con ngỗng lớn trong lòng rất thỏa mãn: “Cũng lâu rồi chưa được ăn mì, ngày trước bị nhốt trong nhà lao Vân Thành đã từng ăn rất nhiều mì cải chua.”
Một tô mì dù hơi ít nhưng có thịt trên đó, những lát thịt hầm thật to.
Giang Nhị nuốt một ngụm nước miếng, khinh thường nói: “Không hiểu vào nhà lao thì có gì mà phải hoài niệm.”
Đường đường là Chu Tước Vệ, bị bắt còn chưa đủ mất mặt hay sao.
Giang Nhất vẫn một mực khoe khoang: “Sau đó được thả ra xuống ruộng làm việc, khai hoang ngoài thành, mỗi ngày đều được ăn ngon.”
Khi ấy không cần phải quan tâm đến thân phận, có tiền sẽ ăn thịt, hầm một nồi thật to mới gọi là cuộc sống.
Giang Nhị mỗi lần nghĩ đến việc đám người Giang Nhất ở Vân Thành ăn sung mặc sướng, còn những huynh đệ ở lại phải chịu sự nghi kỵ của hoàng thượng, mỗi ngày không trèo lên ngọn cây giám thị các quan đại thần thì cũng bám trên nóc nhà, chưa từng được ngủ ngon giấc, chưa từng được ăn một bữa cơm nóng thì lại bực bội trong lòng không có chỗ trút.
Hắn nâng chân lên, thiếu chút nữa đạp Giang Nhất xuống ao.
Lưu Vĩ Trạm cau mày tách hai người bọn họ ra: “Bao lớn rồi còn ầm ĩ hả, thấy phiền chút nào không, có tin tức của bọn Giang Tam chưa?”
Một đường đánh tới, khắp nơi đều phải cho người ở lại.
Phần lớn đều đóng giữ trong phủ thủ thành cũ, giống như hết thảy mọi thứ ở Ninh Châu đều do Trương Tiên Ngôn đốc thúc.
Mấy người Giang Tam chịu trách nhiệm giám sát.
Giang Nhất đáp: “Không việc gì to tát, chỉ có đại nương trong Minh Nguyệt Lâu dẫn theo một nữ tử đến Lĩnh Nam tìm phu nhân, nhưng không nói rõ là chuyện gì nên bị Giang Tam nhốt lại.”
Lưu Vĩ Trạm ngạc nhiên: “Bắt nhốt? Sao chẳng thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy?”
Giang Nhất khinh bỉ: “Thương hoa tiếc ngọc? Tướng quân chỉ dặn canh cho tốt đừng có chuyện gì cũng tới làm phiền phu nhân, việc kiếm tiền và nấu ăn đã chiếm hết thời gian của phu nhân rồi!”
“Nhốt mấy ngày sẽ thành thật thôi.” Giang Nhị cũng góp lời: “Nếu ngươi không đành lòng thì tự mình đi thỉnh cầu phu nhân đi, biết đâu phu nhân lại vui vẻ chuẩn bị sính lễ cho ngươi thì sao.”
Lưu Vĩ Trạm: “…Giang đại ca Giang nhị ca, chúng ta trở về đi, mì chín rồi.”
Trong tô mì lớn có ba viên chả cá và mấy đọt rau xanh mềm, các tướng sĩ bưng bát ăn mì, có người còn lấy thêm một thìa dầu ớt.
Đã chiếm được Dự Châu, sắp tới sẽ đánh thẳng vào Thịnh Kinh, bọn họ một đường đánh chiến thuận lợi khiến sĩ khí tăng vọt, chỉ chờ hợp thời cơ thừa thắng xông lên công phá hoàng thành, bắt giữ Chu Ninh Sâm, thay đổi triều đại.
Những tướng sĩ này có người đến từ Vân thành, có người từng là tù binh một lần nữa biên chế nhập vào quân doanh.
Từ khi bước chân vào quân doanh bọn họ đã thề sống chết vì non sông nước nhà, có lẽ một ngày nào đó họ sẽ chết trên chiến trường, chết dưới lưỡi gươm Khương tộc, thú biên vệ quốc, linh hồn vĩnh viễn lưu lại.
Nhưng không một ai có thể ngờ rằng mình sẽ chết bởi sự toan tính của đế vương Đại Sở, toàn bộ thi cốt của một vạn tướng sĩ đều chôn dưới cát vàng, bọn họ liều chết che chở cho Từ Yến Chu chạy thoát bởi vì hy vọng đến một ngày có thể thấy hoàng đế Đại Sở ngã xuống long ỷ.
Từ Yến Chu cùng các tướng sĩ ăn qua loa xong bữa, tiếp tục xem xét bản đồ phòng thủ thành Từ Châu.
“Ngày hôm đó mưa to, Sở Hoàng từ trên ngựa ngã xuống vẫn chưa biết bây giờ ra sao.
Đại tướng quân, theo mạt tướng nghĩ chúng ta nên thừa thắng xông lên, tiến công hoàng thành.”
Từ Yến Chu cũng có ý này, hiện tại sĩ khí đang cao thích hợp để công thành nhất: “Tình hình ở Từ Châu thế nào?”
Sở Hoài đáp: “Đại loạn.”
Thành Dự Châu bị công phá khiến dân chúng Từ Châu kinh hồn táng đảm, không ít người đã chạy nạn về phía nam.
Còn những người khác đều đóng cửa không ra khỏi nhà, sợ bị chiến hỏa liên lụy.
Hiện giờ Chu Ninh Sâm ốc còn không mang nỏi mình ốc, vừa phải quản lý quân doanh, vừa phải lo lắng chuyện ở Thịnh Kinh.
Một Đại Sở cường thịnh, vương tước phú quý trong quá khứ, giờ này tất cả đều thu mình lo cho bản thân.
Nét mặt Sở Hoài trào phúng: “Nay thái hậu đang giám quốc, rất nhiều thế gia đã chuyển tới Giang Nam nghỉ hè.
Sở Hoàng hạ lệnh phong thành nghiêm tra, thề phải sống chết cùng Thịnh Kinh.”
Chu Ninh Sâm bị thương là cơ hội ngàn năm có một, Từ Yến Chu hạ lệnh: “Điểm binh, sáng mai công thành.”
Ngày hôm sau.
Bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn chồng lên nhau.
Chu Ninh Sâm nhìn sắc trời bên ngoài, có phần bất mãn: “Chử đại nhân, thật sự sẽ không mưa chứ?”
Hỏa lôi đã được vận chuyển đến doanh trại, mười lăm khẩu pháo và hơn hai trăm viên hỏa lôi chắc hắn sẽ san bằng Dự Châu thành bình địa.
Chỉ có điều ngày hôm nay từ đầu đến cuối đều không thể khiến y yên lòng.
Từ tháng năm trời đã bắt đầu đổ mưa, hết Giang Nam, Lĩnh Nam rồi bây giờ lại là Dự Châu.
Tháng sáu mưa càng nhiều, nếu vẫn tiếp tục hỏa lôi sẽ tịt ngòi, bọn họ lấy gì để công thành?
Chử đại nhân thuộc Lễ bộ, bình thường vẫn dự đoán thiên tượng, thi cát hỏi hung.
Chử Tạm Quang đáp lời: “Hồi bệ hạ, khí trời mấy ngày nay nhiều mây và sương mù, nhưng hạ quan có thể khẳng định.”
Một đám mây mỏng nói không chừng buổi sáng sẽ tan hết, hôm qua và hôm trước cũng thế này, trước khi trời mưa các đám mây sẽ tụ lại, nhưng mới vừa mưa xong, hôm nay nhất định sẽ không mưa.
Chu Ninh Sâm thoáng an tâm: “Ngươi lấy cái gì đảm bảo, đầu trên cổ ngươi ư?”
Chử Tạm Quang nghẹn lời, không dám đáp trả, phải biết khí trời tháng sáu như tình tình của đứa trẻ, dễ dàng thay đổi, hắn nào biết trời có đột nhiên đổ mưa hay không.
Ánh mắt Chu Ninh Sâm hơi tối: “Nếu không thể đảm bảo, cần ngươi làm gì.”
Chử Quang Tam sợ tới mức quỳ xuống, hắn còn đang đợi Hoàng thượng xử trí thì có một người xông vào quân trướng.
“Hoàng thượng, binh mã Vân Châu chỉ còn cách đây hai mươi dặm.”
Đáy mắt Chu Ninh Sâm lóe lên một tia lạnh lẽo.
Mười lăm khẩu pháo và hơn hai trăm viên hỏa lôi, toàn bộ đều đóng vào hòm gỗ, Chu Ninh Sâm khoác chiến giáp, che miệng ho khan hai tiếng: “Tốc chiến tốc thắng, nhất định phải đánh bọn chúng trở tay không kịp.”
Đại Sở chịu bao nhiêu thiệt thòi, Từ Yến Chu phải trả về bấy nhiêu.
Nguyên Bảo rót một tách trà: “Bệ hạ, uống trước làm ấm