Editor: Gà
Buổi sáng trời giá rét, lạnh lẽo thấu xương.
Chu Ninh Sâm dẫn binh chạy về phía Thịnh Kinh, tuy Thịnh Kinh không đổ mưa nhưng rất nhiều sương mù, vừa ẩm ướt vừa giá buốt.
Lồng ngực y bị ép không thở nổi, đoạn đường này thậm chí chưa kịp nuốt nước miếng, chiến mã dưới thân cũng càng lúc chạy càng chậm.
Bàn tay y ướt đẫm dính nhớp, dần dần không còn sức lực, thân thể nghiêng nghiêng thiếu chút nữa ngã xuống ngựa.
“Hoàng thượng!”
Nguyên Bảo vội vã vươn tay đỡ lại: “Hoàng thượng…Người không sao chứ?”
Chu Ninh Sâm lắc đầu, há miệng thở dốc: “Tin chiến bại đã truyền về Thịnh Kinh chưa?”
Nguyên Bảo đỏ mắt gật đầu: “Đã truyền về, bệ hạ, hoàng thành đã có binh mã và ngự lâm quân, nhất định có thể bảo vệ.”
Chu Ninh Sâm đưa mắt nhìn về phía trước, không đáp lại.
Còn bảo vệ được không?
Năm vạn binh hiện giờ chỉ còn chưa đến hai vạn, Thịnh Kinh có ba ngàn ngự lâm quân, năm vạn binh, nhưng Từ Yến Chu đã có gần mười vạn binh…
Nguyên Bảo hít mũi: “Bệ hạ, người nhất định phải bảo trọng.”
Chỉ khi Hoàng thượng sống, bọn họ mới có thể tồn tại.
Chu Ninh Sâm khẽ mím chặt môi, viền môi y khô nẻ lớp da bong tróc, y sinh ra làm một hoàng tử, từ nhỏ việc ăn, mặc ở, đi lại đều rất chu toàn, sau này kế vị tuy rằng tiết kiệm nhưng mọi thứ không hề thiếu.
Giờ phút này y đã trải qua tất cả những khổ sở trong suốt một đời, đồng thời cũng mất đi người mà y khao khát có được nhất.
Suốt đoạn đường này, y vẫn luôn nhớ đến Từ Ấu Vi.
Kể từ lần từ biệt ở Thịnh Kinh, chưa từng gặp lại một lần.
Bọn họ gặp nhau khi còn trẻ, y là hoàng tử còn nàng là quý nữ kinh thành, vô cùng xứng đôi, sau này y kế vị còn muốn lập Từ Ấu Vi làm hậu.
Nhưng tại sao lại đến nông nỗi này?
Giá như khi đó Trần Hải có thể đưa Từ Ấu Vi trở về, sẽ có một kết quả khác chăng?
Y sẽ khoan thứ cho Từ gia, sẽ đón toàn bộ người Từ gia trở về đặt dưới mí mắt mà giám sát.
Y sẽ đối tốt với Từ Ấu Vi cả một đời.
Y là đế vương, y đã làm gì sai?
Cho dù sai cũng sai ở chỗ do dự không quyết đoán, hạ độc thủ chưa đủ tàn nhẫn.
Một đường khoái mã, trước lúc trời tối quân Đại Sở đã vào Thịnh Kinh, Chu Ninh Sâm xoay người xuống ngựa, trực tiếp hạ lệnh đóng cửa thành.
Y dừng lại một thoáng, trên tường thành có người đi xuống.
Vĩnh Thân Vương cau chặt mày: “Hoàng thượng…Ngu thành và Từ Châu…”
Chu Ninh Sâm nói: “Từ Châu thất thủ, Từ Yến Chu dẫn binh đánh tới Ngu Thành, Ngu Thành bị trẫm bỏ rơi.”
Căn bản không thể giữ được Ngu Thành, Chu Ninh Sâm nhìn cánh cổng thành đóng chặt: “E rằng chưa đến nửa ngày, Từ Yến Chu đã…”
Sắc mặt Vĩnh Thân Vương nháy mắt trắng bệch: “Hoàng thượng, có kế sách nào tốt không?”
Chu Ninh Sâm đã hạ lệnh điều doanh địa quân Kinh Giao về đây, có lẽ gần nửa canh giờ là đến.
Y liếc Vĩnh Thân Vương một cái, hoàng thúc này chỉ thích ăn uống hưởng lạc, tay không thể nâng vai không thể gánh.
Gặp chuyện chỉ biết hỏi phải làm sao, cho nên Chu Ninh Sâm chưa từng trông cậy vào hắn.
Càng là những lúc thế này, Chu Ninh Sâm càng cảm thấy trấn định.
Còn tình cảnh nào xấu hơn nữa ư, chỉ cần bảo vệ được Thịnh Kinh nhất định còn đánh được một trận, nếu không giữ được y chính là một đế vương mất nước.
Chu Ninh Sâm lên tiếng: “Bảo vệ thành trước, có thể giữ được bao lâu thì giữ.”
Vĩnh Thân Vương luống cuống gật đầu: “Đúng, phải bảo vệ thành trước.”
Đầu Chu Ninh Sâm hơi choáng, cố trấn định tinh thần nói: “Truyền lệnh, đóng cửa thành.”
Bốn cửa thành đông tây nam bắc, cái nào y cũng không dám đánh cược.
Y đã từng nghĩ rằng chỉ cần đợi, đợi Vân Thành tự sụp đổ, nhưng nay đổi thành Đại Sở rơi vào thảm cảnh.
Vĩnh Thân Vương hít sâu một hơi: “Hoàng thượng, hay là người quay về nghỉ ngơi một lát, long thể quan trọng nhất.”
Một khắc Chu Ninh Sâm cũng không thể nghỉ ngơi, y nói: “Truyền chỉ, điều ba mươi vạn đại quân Nam Cương trở về.”
Ba mươi vạn đại quân, bọn họ có lẽ vẫn còn sức chiến đấu.
Vĩnh Thân Vương lại hỏi: “Nhưng Nam Cương cách đây rất xa, trong chốc lát đại quân sẽ không kịp về tới.”
“Kéo dài được bao lâu sẽ tận lực kéo.” Chu Ninh Sâm vô cùng mệt mỏi, chẳng còn chút tinh thần nào: “Nguyên Bảo, hồi cung.”
Chu Ninh Sâm vừa rời đi, Vĩnh Thân Vương lập tức cho người vào cung lấy thánh chỉ, hắn phái thân tín ra khỏi thành, cẩn thận dặn dò: “Mau chóng điều đại quân trở về.”
Ngự lâm quân, Cấm vệ quân, binh mã Kinh Giao đồng loạt lên tinh thần thủ thành, mật thám dến báo quân Vân Châu chỉ còn cách thành Thịnh Kinh năm mươi dặm.
Chu Ninh Sâm vô cùng đau đầu, y nói: “Tiếp tục thăm dò.”
Từ Yến Chu hạ lệnh dựng trại gần bờ sông Minh Giang, bên cạnh có nước sông cũng tiện lấy dùng.
Nơi này cách Thịnh Kinh chỉ còn bốn mươi dặm, có thể xuất binh bất cứ lúc nào.
Quân lính nghỉ ngơi, Cố Diệu đưa người đến nấu cơm, lúc này bọn họ đã đói bụng cần bổ sung sức lực, hơn nữa còn phải chuẩn bị thêm để bọn họ mang theo.
Nướng xong một chồng bánh, ăn hết phần của mình mỗi người sẽ được mang theo hai khối bánh.
Làn khói nóng thắp sáng lửa lòng.
Một đám hán tử tụm lại ăn bánh, không có món mặn, chỉ có dưa muối ăn kèm.
Là dưa chuột muối, giòn tan đạm vị.
Trong hai ngày chiến đấu, họ chỉ qua loa lót dạ nên giờ rất đói, một khối bánh trong chốc lát đã ăn xong, no bụng sẽ lấy lại sức.
Phía đông nam chính là hoàng thành, nếu không vì cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, chỉ hận không thể xông thẳng vào ngay hôm nay.
Lưu Vĩ Trạm ăn một hơi ba khối bánh, hắn nói: “Đợi đánh xong ta nhất định phải ăn một bữa thật ngon! Không cần chờ heo nặng tới hai trăm cân, thịt hết, chúng ta ăn một bữa thịt lớn!”
Giết người đánh trận, chiến đấu hăng hái đẫm máu, dường như tiếng trống trận vẫn còn vang vọng bên tai.
Giang Nhất cười khẽ: “Trừ ăn ra người không nghĩ đến những thứ khác sao?”
Đánh hạ Thịnh Kinh đồng nghĩa với nhật nguyệt đổi ngôi, thay đổi triều đại, rất nhiều chuyện phải xử lý.
Đám người bọn họ đi theo Từ Yến Chu từ Vân Châu đánh một đường đến Thịnh Kinh, có công hộ giá, sau nay chắc chắn sẽ được ban thưởng.
Cầu gì lớn lao, Giang Nhất không có nhiều dã tâm đến vậy, hắn chỉ muốn được nuôi ngỗng, nuôi thật nhiều ngỗng, làm một thương nhân không lo ăn không lo mặc, tiền tài dư dả.
Còn gì tốt hơn nữa.
Giang Nhất không muốn tiếp tục làm ám vệ, hắn chỉ hy vọng được sống một cuộc sống đơn giản.
Chẳng biết có phải ngẫu nhiên hay không, Lưu Vĩ Trạm cũng nghĩ như vậy, chiến sự kết thúc hắn sẽ đến Vân Thành đóng quân thủ thành, mua thật nhiều đất đai chăn nuôi gà lợn.
Chỉ có hắn, một mình hắn được tiếp tục được nuôi heo thả gà.
Ăn cơm xong, bọn họ vào doanh trướng.
Từ Yến Chu nói: “Phải đoạt lại mười lăm khẩu pháo, ở Thịnh Kinh có năm khẩu, hỏa lôi có lẽ còn ba mươi mấy viên.”
“Đông tây nam bắc, bốn cửa thành đều đã đóng chặt, tình hình trong thành thế nào hoàn toàn không đoán được.”
Từ Yến Chu hành quân cẩn thận, chàng biết Nam Cương vẫn còn ba mươi vạn đại binh, muốn đều đến Thịnh Kinh ít nhất phải mất hơn nửa thàng.
Trong vòng nửa tháng này bọn họ nhất định phải phá được thành Thịnh Kinh.
Hoàng thành không giống các chư thành, bức tường hoàng thành vây đá trơn nhẵn, cửa thành dày gấp mấy lần.
Nhưng chắc chắn trong bốn cửa thành phải có sơ hở nào đó.
Từ Yến Chu phân phó: “Giang Nhất Giang Tam, các ngươi dẫn người chặn mật thám, đoạt lại thánh chỉ.”
“Lưu tướng quân, ngươi dẫn người vòng qua cửa thành đông.” Đông tây nam bắc bốn cửa thành đều canh phòng rất cẩn mật, chàng nói: “Chặn được mật thám, chúng ta lập tức công thành.”
Giang Nhất và Giang Tam đuổi về phía tây nam mất năm ngày, nhưng vẫn không tìm thấy mật thám.
Theo lý phải chặn được từ lâu mới đúng.
Giang Nhất mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng: “Vẫn không đuổi kịp, lẽ nào người đưa tin đã tới Tây Nam.”
Giang Tam kéo dây cương: “Chúng ta thúc ngựa hai ngày lẽ ra nên đuổi kịp…Bọn họ là một đội người, có thể tan vào không khí được sao?”
“Chẳng lẽ căn bản không hề đến Tây Nam…” Giang Nhất cau mày: “Quay về trước.”
Hắn lo lắng có chuyện không lành, hiện tại chỉ còn Thịnh Kinh chưa hạ, nhất định không thể xảy ra chuyện bất trắc.
Bọn họ quay đầu hồi kinh, dùng 3 ngày để chạy về Thịnh Kinh.
Giang Nhất lập tức đi gặp Từ Yến Chu: “Đại tướng quân, đi thẳng một đường hướng Tây Nam vẫn không gặp được mật thám.”
Hoặc đổi con đường khác đi Nam Cương, hoặc căn bản không đi Nam Cương.
Trong thành Thịnh Kinh chủ yếu là con em thế gia, bọn họ không có khả năng hy vọng bị mất nước.
Không có hổ phù thánh chỉ không thể điều binh, lẽ nào có kẻ muốn nuốt binh mã Nam Cương?
Từ Yến Chu cảm thấy khả năng này rất nhỏ: “Những chỗ khác thế nào?”
Mấy ngày nay Lưu Vĩ Trạm vẫn luôn tuần tra,