Sau khi kết thúc công việc Đường Miên Miên mới mở di động ra, thấy tin nhắn mới nhất là Sở Trăn mời đi ăn cơm, không khỏi ngây ra một lúc.
Hai người đã hai tháng không gặp nhau.
"Được, anh đang ở đâu?"
Đường Miên Miên thay quần áo xong, di động đã nhận được tin nhắn trả lời từ Sở Trăn:
"Đang ở sau xe bảo mẫu của cô, cô đi ra rồi trực tiếp lên xe tôi là được."
Đường Miên Miên nhìn thấy Sở Trăn trả lời như vậy, khóe miệng không khỏi câu lên một chút, đại tổng tài đây là đã hai tháng không được ăn cơm ngon, khó chịu rồi đây mà...
Bởi vì muốn đi ăn cơm cùng Sở Trăn, Đường Miên Miên liền nói một tiếng với Hoắc Lệ Lệ.
Hoắc Lệ Lệ sau khi nghe được liền ma xui quỷ khiến hỏi lại một câu: "Là vị bằng hữu tặng em bộ lễ phục kia?"
Đường Miên Miên nhẹ gật đầu rồi rời đi, để lại Hoắc Lệ Lệ niết cằm suy tư: Cường độ theo đuổi của người này quá thấp rồi, hai tháng mới chạy đến mời người ta ăn một bữa cơm, cũng khó trách bình thường Miên Miên không nhớ đến hắn.
Chẳng qua Hoắc Lệ Lệ lại nghĩ, nếu hắn thực sự là cao phú soái ngày nào cũng chạy đến đoàn phim tìm Miên Miên, điều này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Miên Miên; cho nên mối quan hệ bằng hữu bình thường như bây giờ là thích hợp nhất.
Rất hiếu kì người kia là ai, lúc nào đó phải hỏi Miên Miên mới được.
...
Thời điểm Hoắc Lệ Lệ đang suy tư phỏng đoán đủ kiểu, Đường Miên Miên đã lên chiếc xe màu đen điệu thấp của Sở Trăn.
"Lần này cũng đi biệt thự lần trước ăn cơm hả?"
Tuy rằng đã hai tháng không gặp nhau, nhưng chắc đại khái là do tối hôm qua Sầm Cầm mới nhắc tới hắn, cho nên Đường Miên Miên cũng không sinh ra khoảng cách với Sở Trăn.
"Buổi chiều cô còn phải quay phim, hôm nay không đi biệt thự nữa, ăn ở bên ngoài đi, vừa lúc B thị mới mở một nhà hàng Pháp, mùi vị không tệ, tôi mang cô đi nếm thử."
"Được."
Đối với vấn đề ăn uống, Đường Miên Miên không ngấy món gì cả.
Tuy rằng cô chỉ cần được ăn là đã thấy ngon, nhưng ngẫu nhiên nhấm nháp thức ăn của một số quốc gia khác cũng vẫn có thể xem là một loại hưởng thụ.
Hai người đi một nhà hàng tương đối sang trọng, không có thẻ VIP không thể vào, cho nên Đường Miên Miên cũng không cần lo lắng lúc ăn cơm sẽ bị fans vây lại.
Hơn nữa trong lúc đi đường Sở Trăn đã gọi đặt phòng, cho nên Đường Miên Miên hoàn toàn có thể vô ưu vô lo ăn cơm.
Đồ ăn kiểu Pháp rất sang trọng, thứ tự mang thức ăn lên và trình tự dùng bữa đều không giống như ăn đồ Trung, sau khi Đường Miên Miên và Sở Trăn ngồi xuống, Sở Trăn liền gọi món.
Thời gian đợi đồ ăn mang lên, Sở Trăn mở miệng:
"Đồ ăn Pháp là đồ ăn có địa vị sang trọng nhất trong tất cả các nước phương Tây, là một hòn ngọc quý trong văn hóa ẩm thực phương Tây.
Nó đặc sắc ở chỗ luôn sử dụng nguyên liệu mới mẻ và thực đơn đồ ăn thay đổi theo mùa, hơn nữa các món ăn đều được bày biện độc đáo, mang phong cách cá nhân của đầu bếp, tạo nên một món ăn nghệ thuật độc nhất vô nhị.
Đồ ăn Pháp cũng hấp dẫn ở chỗ nước sốt được pha chế rất cầu kỳ, mà bình thường, khi ăn đồ ăn Pháp đều có thể thấy được những món đồ trang trí tinh xảo, đẹp đẽ, lạ mắt."
Sau khi đọc xong mấy chục bộ sách yêu đương, Sở Trăn lạnh lùng ít nói đã thử thay đổi bản thân mình.
Sợ Đường Miên Miên không quen ăn đồ ăn Pháp, cho nên trước khi thức ăn được mang lên, hắn bắt đầu vì Đường Miên Miên giới thiệu những kiến thức liên quan đến đồ ăn Pháp.
Thật ra Đường Miên Miên khá là quen thuộc đối với việc thưởng thức đồ ăn Pháp, chẳng qua Sở Trăn không biết, cho nên đối với ý tứ quan tâm săn sóc đến từ đối phương, Đường Miên Miên không nỡ bảo hắn dừng lại.
Hơn nữa tuy tính cách Sở Trăn lạnh như băng, nhưng giọng nói của hắn lại ấm áp, trầm thấp lạ kỳ, thời điểm nói tới những thứ đặc sắc của đồ ăn Pháp, hắn làm cho người ta vô thức sinh ta một loại mỹ cảm ăn uống.
Hiệu suất phục vụ của nhà hàng Pháp này rất cao, Sở Trăn mới nói xong một đoạn giới thiệu đã có nhân viên phục vụ mang một đĩa bánh mỳ lên.
"Đây là món ăn tạm để lót miệng" Sở Trăn giới thiệu tiếp, "Cô có thể lấy tay tách bánh mì thành từng miếng nhỏ cho dễ ăn, trước khi ăn cũng có thể dùng kèm với sốt mỡ bò tổng thống."
"Phi thường mỹ vị, anh cũng ăn đi."
Thời điểm Sở Trăn giới thiệu, ánh mắt hắn liền dừng ở trên người Đường Miên Miên, ước chừng là do hắn thường xuyên nhìn cô chăm chú như vậy, Đường Miên Miên cũng không cảm thấy mạo phạm.
Ăn một chút bánh mì đệm bụng, Đường Miên Miên còn nhiệt tình mời Sở Trăn một tiếng.
Ban đầu Sở Trăn muốn cùng ăn với Đường Miên Miên chính là để khẩu vị của mình có thể tốt hơn chút.
Nhưng không biết từ bao giờ, sơ tâm của hắn đã biến hóa.
Từ nhìn trạng thái ăn uống ngon miệng của Đường Miên Miên dần dần liền biến thành chỉ đơn giản muốn ngắm Đường Miên Miên.
Trước khi Đường Miên Miên mở miệng, Sở Trăn một bên giới thiệu mỹ thực, một bên lại theo thói quen nhìn chằm chằm khuôn mặt Đường Miên Miên.
Cô vẫn đẹp như vậy.
Đây là cảm giác đầu tiên Đường Miên Miên đem lại cho Sở Trăn.
Khóe mắt cô hơi hiện lên một tầng quầng thâm nhàn nhạt, hẳn là do làm việc quá sức vì phải diễn một lúc hai vai, không được nghỉ ngơi tốt...
Sở Trăn có hơi đau lòng, nhưng hắn lại không thể nói lời quan tâm, dù sao mối quan hệ của hai người cũng chỉ có nhiều liên hệ hơn so với bạn bè bình thường một tý.
Ánh mắt đi xuống, Sở Trăn lại nhìn đến khuôn mặt đang mải mê nhấm nuốt thức ăn của Đường Miên Miên.
Mỗi lúc Đường Miên Miên ăn cái gì đó, môi cô khẽ chuyển động, hai bên má phồng lên, đồ ăn được đưa vào miệng khiến hai bên má hiện lên một cái bọc nhỏ.
Cái bọc nhỏ kia được răng hàm của cô nghiền áp, hơi hơi phồng lên, đáng yêu cực kì.
Ăn xong một miếng, ngón tay thon dài của Đường Miên Miên lại nhét thêm một miếng bánh bao vào mồm, lúc lơ đãng, một ít mỡ bò không cẩn thận dính vào đôi môi Đường Miên Miên.
Đường Miên Miên tựa hồ như không hề phát hiện ra, cô còn đang chuyên tâm đắm chìm trong mỹ vị ăn uống, điều này làm cho nội tâm Sở Trăn dâng lên một cổ xúc động muốn hắn tiến lên lau đôi môi ấy
Giống với suy nghĩ, chẳng biết tại sao môi Đường Miên Miên lại trở thành điểm tập trung thị giác của Sở Trăn.
Môi của cô thật là đẹp mắt, tuy rằng không dày nhưng trông lại cảm giác mười phần co giãn, khi cô không cười đôi môi cô cũng tự giác mang lên một độ cong tiêu chuẩn, khi nhìn kỹ, ở giữa cánh môi trên của cô dường như còn điểm xuyến một viên ngọc minh châu, bóng mịn cực kỳ.
Ánh mắt Sở Trăn tối sầm, trong đầu không biết như thế nào lại hiện lên cảnh tượng trong giấc mộng của hắn.
Trong mộng cảnh, môi Đường Miên Miên..
Hương vị...
"Sở Trăn?"
Nhưng mà ý niệm của Sở Trăn còn chưa đủ thời gian khếch tán, Đường Miên Miên ăn mấy miếng bánh mì xong, thấy hắn không phản ứng, liền gọi hắn một tiếng.
"Xin lỗi, tôi bỗng nhiên thất thần."
Bị Đường Miên Miên gọi quay trở lại thực tại, Sở Trăn cố tỏ ra bình thường nói một tiếng xin lỗi, sau đó cũng máy móc nhét một miếng bánh mì vào mồm giống như Đường Miên Miên, thuận tiện che giấu sự bối rối của mình.
Lúc này, nhân viên phục vụ lại bắt đầu mang thức ăn lên.
Sau khi Sở Trăn nuốt xuống vài miếng bánh mì, hắn đã bình phục tâm tư, có thể thần sắc như thường tiếp tục giải thích với Đường Miên Miên:
"Món ăn đầu tiên chính là món khai vị thứ nhất của chúng ta, nó tương đương với món rau trộn thịt nguội chúng ta hay ăn trước bữa chính.
Tôi gọi tôm bóc vỏ, cô thử ăn xem có hợp khẩu vị không."
Đường Miên Miên không hề khách khí, Sở Trăn vừa nói xong cô liền bắt đầu nhấm nháp.
Nói là một món ăn chứ thật ra đây chỉ là một con tôm bóc vỏ được trang trí bày biện kỹ lưỡng, kích