Tư Duệ nhìn quanh một hồi rồi lại đi theo sau cậu tài xế.
Cậu ta coi vậy mà bình thản phết nhỉ? Bước chân của cậu rất bình tĩnh, bóng lưng và dáng vẻ của cậu cũng rất phóng khoáng và kiên cường.
Cô dường như rất chăm chú quan sát sau lưng cậu mà không để tâm đến xung quanh.
- Đến nơi rồi! - Chợt cậu dừng lại trước một căn phòng, làm Tư Duệ không chú ý nên va đầu vào lưng cậu một phát rõ đau.
- Ay da!!! - Cô la lên đáng thương xoa xoa cái trán của mình.
Lưng người gì mà như đá vậy, cứng nhắc!
Thấy cô đụng phải mình, ôm đầu rống lên làm cậu cảm thấy có lỗi vô cùng:
- Tiểu thư, cô có đau lắm không? - Cậu vội vã lại gần xem vết u trên đầu cô.
- Không sao, thật sự không sao! - Tư Duệ bất ngờ theo phản xạ liền quay mặt đi, hơi lùi bước lại về phía sau.
Trong bụng nghĩ thầm: "Làm gì mà gần quá vậy?"
Nghe cô nói vậy, cậu bớt áy náy đi một chút, đưa tay gãi đầu, người hơi cúi:
- Cô không sao là tốt rồi! Tôi xin lỗi...
Cô nhìn tệp hồ sơ bị rơi dưới đất liền vội nhặt lên:
- À! Phải đưa cái này cho anh ta! - Tư Duệ chợt nhớ ra, việc cần làm lại chưa xong.
Không cần suy nghĩ, cô thẳng tay mở cửa bước vào trong, cậu tài xế nhất thời sơ xuất không kịp cản cô hay nói cho Tư Duệ biết: Đây chính là phòng họp...
Cô cất giọng mình lên và thản nhiên bước vào phòng:
- Này anh gì đó ơi, hồ sơ của...!anh...!nè? - Thanh âm vang lên rồi nhỏ dần, có chút gượng gạo.
- ....!- Bên trong căn phòng rộng lớn, cả chục người ngồi đó, hai mươi mấy con mắt nhìn nhau...!Không ai nói câu nào, càng khiến cho không gian trở nên đáng sợ hơn.
Nụ cười trên gương mặt cô, tắt hẳn!
Chỉ có duy nhất một người đàn ông, từ lúc Tư Duệ bước vào phòng, không một giây nào ánh mắt anh ta rời khỏi người cô.
Mọi hành động và biểu hiện của cô, tất cả đều bị người đàn ông này tóm gọn:
- Đưa đây và lập tức ra ngoài! - Giọng nói của người đàn vang lên giữa không gian yên ắng đáng sợ.
Khi được cất lên, tưởng chừng sẽ hạ nhiệt nhưng trái lại hoàn toàn.
Đối mặt với tình huống này, Tư Duệ chỉ biết run người, cười trừ mà tuân lệnh:
- Vâ...vâng! - Cô khẽ đáp, bộ dạng của Tư Duệ lúc này thật đáng thuơng làm sao!
Bước ra bên ngoài, hai cô cậu nào đó bắt đầu giở trò trách nhau.
Tạo nên một cuộc tranh cãi vô cùng hài hước...
- Sao cô không hỏi tôi trước khi bước vào đó! - Cậu nhăn mặt, vò đầu, chẳng biết là đang hỏi hay mắng cô nữa!
Tư Duệ cũng không chịu mà đáp lại:
- Tất cả là tại cậu chứ! Tại cậu không nói cho tôi biết sớm hơn ở trong lại đông người đến vậy.
Cô cãi lại, khiến cậu càng ấm ức hơn:
- Nhưng mà cô cũng phải nên gõ cửa trước khi bước vào chứ! Aizz! - Cậu chán nản thở dài, đôi mắt khẽ nhắm hờ lại, khiến cho hàng lông mi cậu hiện ra rõ hơn, cong vuốt và dài tự nhiên, vô cùng đẹp...
- Tôi...!- Tư Duệ á khẩu, lúc này liền bất đắc dĩ mà nhận mọi tội lỗi về phía mình:
- Haizz thôi được rồi! Là tôi sai được chưa!