Ăn nữa đi! - anh với giọng đầy sự cưng chiều khẽ đưa ngón tay lên lau ít mỡ còn bám trên bờ môi nhỏ nhắn của Tư Duệ.
Còn cô lại nhìn anh với bộ dáng hết sức đáng thương:- Tôi xin anh, tôi no lắm rồi vậy nên là đừng ép tôi ăn nữa! - Thực sự là cô đã no lắm rồi, nếu còn tiếp tục ăn nữa, e rằng cái dạ dày bé bỏng này của cô sẽ không thể chịu nổi a.
Cô đưa tay xoa bụng mình, no căng rồi, sau đó lại đưa mắt nhìn anh cười khổ.
Cái nhìn đáng yêu đó khiến Cao Lãng không khỏi mềm lòng...
- Được rồi! Không ăn nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi nào! - Anh vừa nói vừa trực tiếp bế cô đi về phòng.
Khiến Tư Duệ bất ngờ đến không kịp phản ứng trước hành động này của anh.
Một lúc sau cô mới chợt tỉnh, liền kêu la thảm thiết:
- Lãng chết tiệt, bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống, làm ơn đi! Lãng!!!
Anh mặc kệ cô la hét đấm đá vào ngực mình vẫn thản nhiên bế cô một mạch về phòng.
Để cô ngồi ngay ngắn trên giường, lúc này anh mới lên tiếng:
- Lần sau mà còn ồn ào, em không lườn trước hậu quả đâu! - giọng anh trầm trầm, có chút trêu chọc, anh nhìn đăm chiêu cô gái trước mặt, gương mặt xinh xắn