Lại là một buổi sáng đẹp trời, những tia nắng nay không nghịch ngợm như mọi khi nữa.
Tiết trời dịu mát, mặc dù se se lạnh, nhưng bên trong gian phòng nọ vẫn rất ấm áp.
Có lẽ là do dư vị nóng bỏng của đêm hôm qua đã đọng lại...
Tư Duệ giật mình tỉnh dậy lại không thấy anh đâu.
Lòng có chút hụt hẫng.
Cô khó khăn đứng dậy, bước từng bước nặng nề vào nhà vệ sinh.
Thân dưới truyền lên cơn đau ê ẩm, Tư Duệ cắn môi lấy tay ôm bụng, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó trông rất khó coi.
- Tên đáng ghét nhà anh lại hành tôi thành ra thế này a!!!
Tư Duệ ấm ức vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, lấy đại một bộ quần áo đơn giản mặc vào rồi xuống nhà tìm Dì Liễu.
Vừa hay bà cũng đang chuẩn bị bữa sáng cho cô.
- Chào buổi sáng con gái yêu! - Dì mỉm cười dịu dàng nhìn Tư Duệ, gương mặt phúc hậu tràn đầy yêu thương
Tư Duệ cũng đáp lại bà bằng một nụ hôn nhẹ vào má của dì Liễu: " Dì buổi sáng tốt lành ạ! " Cô cùng dì dọn thức ăn ra, sau đó ngồi vào bàn: - Ăn nhiều vào nhé! - Bà đưa tay xoa đầu đứa cháu gái nhỏ.
- Vâng thưa dì, dì cũng ăn cùng con! - Cô híp mắt nói, đồng thời cũng kéo dì Liễu ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng Dì lại từ chối khéo:
- Thôi ta ăn rồi, con cứ ăn đi! Dì của con còn nhiều việc phải làm lắm! - Bà nhìn Tư Duệ cười khổ.
- Lát con cũng sẽ làm cùng dì...
Nghe cô nói thế bà lập tức phản đối: - Không được! Không được!
Phản ứng của dì Liễu làm Tư Duệ khó hiểu vô cùng.
Chỉ là làm những công việc nhà bình thường đơn giản thôi mà! Từ nhỏ tới giờ cô cũng có phải là thiên kim tiểu thư chưa bao giờ động tay động chân làm việc nhà như thế đâu.
Hà cớ gì mà bà lại không cho? - Dì à! Tại sao thế? - Tư Duệ bĩu môi, tỏ ra không hài lòng, cô muốn làm việc cơ...
- À thì...!Cậu chủ trước khi đi đã căn dặn là không để cho con làm bất cứ việc gì! - Bà quan sát sắc mặt của cô một lát rồi lại thở dài, nói tiếp - Vốn dĩ đó cũng đâu phải là việc của con, vậy nên là nghe ta: Hãy ngoan ngoãn ngồi yên nhé!
- Vâng! - Tư Duệ miễn cưỡng gật đầu nghe lời.
Thật là chán chết khi cứ phải ngồi không một chỗ như vậy a...
- Tốt! Ăn đi con gái, ăn nhiều vào!
.
.
.
.
Tư Duệ nằm dài trên giường, ánh mắt đăm chiêu dán lên trần nhà.
Cô nhớ lại những chuyện đã qua và cả lời nói của hắn.
Qua ngữ khi lúc ấy, cô tin hắn không phải loại lừa đảo.
Nhưng...
Là đến khi nào cô mới được gặp cha, mới được đi học lại, hơn hết là có một cuộc sống mới! Cuộc sống chỉ có hai cha con cô...
Tư Duệ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi.
Cô ngồi dậy, đi tìm bút giấy, cô muốn ghi và ôn lại một số kiến thức.
Nhưng lục tung phòng, cô cũng không tìm thấy nổi một cây bút hay tờ giấy