__________________________
" Này, cậu là ai? Ai cho phép cậu ngồi ở đấy? "
Là tiếng nói của một bạn nam, cậu ta có lẽ là đi học muộn nên mới không biết cô vừa chuyển vào.
" Ểh? Đây là chỗ của cậu hả? Thật xin lỗi! Tôi không biết!"
Tư Duệ lúc này bối rối vô cùng, cô nhìn cậu cười trừ liền xách cặp đứng dậy.
Không ngờ lại bị cậu nắm lấy cổ tay giữ lại, gương mặt điển trai nhưng lại cực kỳ cau có và gắt gao.
Cậu trừng mắt nhìn cô, hung tợn rặng từng chữ:
" Xin lỗi? " Cậu hừ lạnh một, đoạn nói tiếp:
" Hãy phủi cho sách cái ghế của tôi trước khi bỏ đi! "
.
.
.
.
Tư Duệ trố mắt ra nhìn người con trai trước mặt, đã hung dữ mà còn bị mắc bệnh sạch sẽ sao? Ăn ở như vậy rồi ai chịu cho nổi cậu đây? Nghĩ rồi Tư Duệ thầm rủa:
" Cậu sẽ ế!! Ế chỏng ế chơ ra với cái thái độ và cách hành xử lỗ mãng này! "
Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn rất kiềm chế và bình tĩnh hơn bao giờ hết:
" Xin lỗi, tôi còn chưa kịp ngồi cơ mà! " Tư Duệ vội thanh minh.
" Nói nhiều, xin lỗi lắm thì được gì, chi bằng làm nhanh gọn lẹ? "
Cậu vẫn nhất quyết không buông tha, thậm chí còn siết chặt tay Tư Duệ hơn.
Cô đau đớn nhíu mày nhìn cậu, định giằng tay ra thì…
Đã có người đứng ra giúp cô!
" Châu Sở Kiệt, cậu buông tay bạn ấy ra trước đã! Làm vậy với con gái? Cậu xem cậu có còn là đàn ông không? "
Là Lý Kỳ Nhan, cô vừa nói vừa đi tới tháo gỡ cái lực mạnh khủng khiếp kia ra khỏi tay Tư Duệ.
Đau đớn cắn môi và xoa xoa cãi cổ tay đã bị đỏ ửng, Tư Duệ khẽ nói:
" Cảm ơn cậu nha! "
Châu Sở Kiệt như chưa dịu hơn chút nào, vẫn trừng mắt nhìn Tư Duệ.
Cô giật mình, hơi run run né tránh, nó khiến cô nhớ tới cái ánh mắt của Cao Lãng, nhưng cái nhìn của tên này là hoàn toàn có hại.
" Bạn học Ngô, chỗ mình còn trống nè, cậu qua đây đi! "
Đâu đó ở một góc nào trong lớp chợt vang lên một tiếng nói dịu dàng, khiến ai nghe thấy cũng phải mềm lòng.
Tư Duệ nhìn về hướng phát ra âm thanh, cuối lớp dãy cửa sổ, chủ nhân của giọng nói ấy là của một bạn nữa với ngoại hình cực kì dễ thương.
Làm cô liên tưởng tới hình mẫu của những nữ sinh trung học Nhật Bản.
" Ah, cám ơn bạn! " Tư Duệ bước tới ngồi xuống cạnh cô bạn gái này.
" Không cần khách sáo, tớ là Hàn Tiểu Hy! "
Cô mỉm cười với Tư Duệ, một nụ cười tỏa nắng chạm đáy lòng người.
Nếu cô mà là con trai chắc chắn sẽ đổ ngay tại chỗ thôi!
" Tớ gọi cậu là Tiểu Hy nhé? " Tư Duệ hơi dè chừng nhìn Hàn Tiểu Hy.
Ấy vậy mà cô bạn học dễ thương không chần chừ liền đáp, đôi mắt to tròn cười đến híp lại, gương mặt biểu hiện rõ nét sự vui sướng:
" Được thôi! Tớ cũng muốn gọi cậu là Duệ Duệ! "
-----------------------------------------------
Giờ nghỉ trưa, trường Hoàng.
" Nè, có thể cho tớ số điện thoại của