- Hmmm...!Đúng vậy! Tôi...!- Anh ta cũng biết rồi sao, hay vậy, thánh à?
- Tôi san bằng rồi, từ nay không cần trở lại đâu! - Cao Lãng thản nhiên xoa đầu cô, nhếch mép nói, giọng có chút mỉa mai.
Hành động này của anh khiến Tư Duệ vô cùng tức giận:
- Bỏ cái tay thối của anh ra, anh không cần an ủi như vậy! Làm sao anh biết nhà tôi, cha tôi đâu? Nói dối! Anh nói dối có đúng không?! Trả lời đi!
Cao Lãng cười như không cười, đúng là một đứa con hiếu thảo.
Cô gái này thật dũng cảm, chưa từng có người phụ nữ nào dám lớn tiếng với anh như vậy! Cao Lãng khẽ nói vào tai cô :
- Muốn biết cha mình ở đâu thì tự phải phục vụ tốt cho tôi trước đã.
Nếu hài lòng, tôi sẽ nói cho em biết ông ấy đang khổ sở như thế nào!
- ...!-
Anh nói xong, quay phắt bỏ đi, không ngoảnh lại nhìn dù chỉ một chút.
Để lại cô một mình ngơ ngác mà không kém phần ức chế.
Nếu ở đây với người đàn ông này lâu hơn nữa, có lẽ cô sẽ sớm qua đời vì bệnh nhồi máu cơ tim...
Anh là đang đe dọa cô!
- Đáng ghét!!! Tôi không phục! - Tư Duệ ấm ức gãi đầu, mặt cô nhăn lại trông rất khó coi nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
Anh vừa đi được chừng 5 thì bàc quản gia lên.
Là một người phụ nữ gần 50 tuổi.
Trên tay bà ấy cầm cái khay để vài bộ quần áo nữ.
Ban đầu Tư Duệ không để ý mấy vì vẫn còn tức nhưng cho đến khi bà cất tiếng gọi thì:
- Duệ...!Duệ Duệ! - giọng bà đầy kinh ngạc, xen lẫn trong đó là xúc động.
- Ủa! Dì...!Dì Liễu! - Lúc này cô còn bất ngờ hơn cả, ai lại ngờ là dì ấy lại làm quản gia ở đây!
Dì Liễu là bạn thân của mẹ cô, mối quan hệ của hai người rất tốt.
Cô cũng rất quý dì ấy và ngược lại!
Nhưng mẹ cô đã bỏ đi, cô cũng không biết bà ở nơi nào, những lúc nói chuyện với dì, dì đều giấu hoặc lảng đi.
Mục đích là không muốn hoặc không thể cho cô biết.
Cuối cùng dì cũng tránh luôn mặt cô.
Dì chuyển nhà hồi 5 năm trước, Tư Duệ không thể tìm được để hỏi cho ra lẽ.
Vì vậy lần này cô quyết không để mất đi cơ hội!
- Dì, con nhớ dì lắm dì có biết không! - Tư Duệ sà vào lòng dì Liễu khóc nấc lên, trước giờ cô xem bà giống như người mẹ thứ hai của mình vậy!
- Thôi được rồi! Dì cũng nhớ con sắp chết rồi đây! Con có khỏe không, cuộc sống thế nào rồi, tại sao con lại được cậu chủ mang về đây?
- Bà dịu dàng xoa đầu Tư Duệ rồi lau nước mắt cho cô, sốt ruột hỏi.
- Dì à, chuyện dài lắm con sẽ kể cho dì sau.
Bây giờ con cần thay đồ trước đã! -Tư Duệ buông Dì Liễu ra, cô cũng không biết phải bắt đầu câu chuyện tự đâu nữa...!Đây có thể gọi là Đánh trống lảng vậy!
Dì Liễu hiểu ý cô liền thuận theo mà không hỏi nữa.
Để cho cô có thời gian chuẩn bị cũng được, hơn hết Tư Duệ là Tư Duệ cần được tẩm bổ, trông cô gầy đi so với trước nhiều lắm! Điều này khiến người Dì như bà xót vô cùng...
- Được rồi! Quần áo của con đây! - Dì nói rồi đưa cho cô một bộ đồ thun màu hồng hình Kitty.
Chất vải rất mát và dầy dặn...!Tư Duệ mặc vào cảm thấy thoải mái hơn hẳn, mà