Giữa khí trời mát mẻ trời thu, trên con phố tấp nập người qua lại, một nữ nhân rảo bước trên phố cầm cốc cà phê nhấp từng ngụm hưởng thụ.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi"
Tiếng khóc nức nở một bé gái vang vọng cả con đường làm cô gái kia phải dừng lại. Vừa định đi đến giúp đỡ bé gái thì con bé đã chạy ào ra giữa lộ, cô gái giật mình nhìn đến đèn tín hiệu đang là đèn đỏ gần đó một chiếc xe đang lao đến với tốc độ cao. Đôi chân thon gọn nhanh chóng phóng ra kéo đứa bé đẩy vào lề.
*RẦM*
Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể cô gái lúc nãy bị hất tung lên, lồng ngực và phần đầu đập mạnh xuống đất, cơn đau từ phổi dồn lên, miệng bắt đầu ọc ra máu chảy ướt cả chiếc áo thun trắng. Tiếng người ồn ào, tiếng xe cứu thương đến gần, cô gái kia dần lịm đi trên vũng máu...
Mê man mở mắt nhìn trần nhà trắng xoá, cô gái rít lên một tiếng bước chân xuống giường nhưng cảm giác có gì đó sai sai liền đưa mắt nhìn xung quanh.
"Giống bệnh viện vậy? Khoan đã nãy mình bị tông xe mà"
Cô gái giật mình đưa tay sờ soạng cơ thể mình, không cảm giác đau đớn nào, không vết băng bó nào, linh cảm bảo cô gái quay đầu lại... Cô gái trố mắt nhìn thân thể mình nằm trên giường bệnh gắn đầy dây nhợi, cả băng trắng.
"Cái... Cái gì vậy? Mình... Ủa... Trên giường bệnh... Mình..."
"Ừa chết rồi á, đi thôi" một làn khí lạnh tanh phả vào tai khiến cô gái rùng mình nhìn cái con người mặt đồ đen đang nhìn mình.
"Cô... Cô là ai vậy? Tôi chết thật sao... Không thể..." Cô gái bắt đầu hoảng loạn.
"Thần chết, nói nhiều quá đi thôi" Người đồ đen kia nói xong vịnh vai cô gái búng tay một cái cả hai biến mất, phút chóc phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Ở một nơi nào đó, hai thân ảnh một đen một trắng rải bước trên hành lang của toà lâu đài mang không khí âm u.
"Này tên đồ đen, tôi chết thật sao? Mà cô đưa tôi đi đâu vậy? Tôi chưa báo hiếu ba mẹ, chưa có bạn gái nữa... Tôi chưa có muốn chết mà" Cô gái mếu máo lẽo đẽo theo phía sau người kia. Sao tình cảnh này giống trong phim cô hay xem vậy này.
"Cái tên chết bầm nhà cô, tôi là thần chết Lạp Lệ Sa cool ngầu của âm phủ này, cô dám gọi tôi như vậy à?" Lệ Sa đứng lại lườm người kia.
1
"Thì... Thì tôi không biết, cô làm gì căng?"
Lệ Sa không đáp đi đến căn phòng trước mặt mình mở cửa ra hất mặt ra hiệu cô gái kia đi vào.
"Vào gặp Diêm La Vương đi"
Cô nghe vậy liền ngoan ngoãn đi vào, đứng trước căn phòng rộng lớn mang phong cách châu âu, cô gái được dịp trầm trồ đưa mắt lạ lẫm nhìn cô gái trẻ ngồi ở bàn chính giữa phòng.
"Cô là Kim Trí Tú?" Giọng nói băng lãnh của người kia phát ra.
"À... Vâng"
"Một bác sĩ yêu nghề, luôn chữa bệnh, giúp đỡ người nghèo, công đức của ba mẹ cô và cô cũng nhiều đấy , trong đây ghi thọ của cô là đến năm 80 tuổi"
Nhẩm tính tuổi mình hiện tại với số tuổi người kia nói vẫn còn hơn 50 năm.
"Vậy cô mau đưa tôi về đi, tôi chỉ mới 26 tuổi còn hơn 50 năm... Tôi còn ba mẹ già chưa báo hiếu, tôi còn chưa có bạn gái nữa. Tương lai tôi còn đang rộng mở mà" Cô khóc ròng ra sức năn nỉ.
"Hôm nay đáng ra là ngày con bé kia tới số mà cô nhảy ra cứu làm chi. Tôi phải bắt cô đi thế mạng con bé đó" Lệ Sa ngồi xuống ghế sofa giữa phòng nhàn nhạt nói.
Cô nghe vậy liền đen mặt gông cổ cãi lại.
"Mấy người vô lý chẳng lẽ thấy chết không cứu sao? Cứu người là nhiệm vụ của tôi đấy"
"Bắt linh hồn con người cũng là nhiệm vụ của tôi"
Trí Tú cứng miệng không biết cãi thế nào vì Lệ Sa nói có ý đúng.
"Trật tự đi"
"Cô là Diêm La Vương phải không? Cô mau đưa tôi về đi, rõ ràng là cái tên thần chết này vô lý bắt nhầm tôi. Cô coi trả công bằng cho tôi đi chứ?"
"Nhưng cô làm trái với sổ sách bọn tôi, cô phải thế mạng"
Cô như sụp đổ, sự hụt hẫng dâng tràn chỉ vì muốn cứu người mà cô phải mất mạng sao? Cuộc đời có bất công quá không?
"Xét theo dòng họ ba đời nhà cô đều làm việc thiện phước đức rất nhiều, cả cô cũng vậy, thọ cô cũng chưa tới. Mà bị bắt đến đây cũng vì cứu người nên cô có khả năng quay về trần gian"
Nghe cô gái kia nói cô như bắt được vàng mặt mày hớn hở hỏi.
"Vậy làm bằng cách nào? Chỉ cần tôi được sống lại, bất cứ giá nào tôi cũng làm hết"
"Lấy công chuộc tội"
"Hả? Là sao?"
"Lệ Sa dẫn cô ấy đến cây ước nguyện đi"
Lệ Sa băng lãnh nghe lệnh liền lên tiếng.
"Trí Tú cô ra ngoài trước đi, mau lên"
Cô nghe thế biết thân biết phận nhanh chóng đi ra ngoài. Cách cửa vừa đóng lại, người con gái ngồi ở bàn lớn thả lỏng người hướng đến Lệ Sa ngồi vào lòng làm nũng.
"Lệ Sa à, gồng chết em rồi. Mà thấy em ngầu không lão công của em"
9
"Thái Anh nhà em ngầu nhất cái âm phủ này. Nào xuống đi chị phải đi làm việc" Lệ Sa hôn phớt lên môi Thái Anh dỗ dành.
"Mau về với em đấy" Thái Anh tươi cười đứng lên
"Chị đi nhé"
Lệ Sa nhanh chóng ra ngoài dẫn Trí Tú đến cây ước nguyện ở âm phủ. Cô đưa mắt nhìn cái cây cổ thụ treo đầy giấy ước nguyện.
"Cô đưa tôi đến đây làm gì? Dọn rác giúp cô sao?"
"Chọn một giấy ước nguyện đi. Trong vòng 100 ngày cô phải hoàn thành ước nguyện của họ thì cô mới có thể trở về nhân gian được. Nếu không thì cô sẽ thành hồn ma ở đây với chúng tôi"
"Vậy... Cơ thể tôi ở trần gian?" Cô từ nhỏ ít nhiều cũng nghe qua những chuyện tâm linh, xuất hồn như vậy đồng nghĩ với việc thể xác cô như một cái xác chết, đến khi quay về nó sẽ thói rửa mất.
"Không sao, cô chỉ là hôn mê thôi, còn bình thường chán. Mau chọn đi"
Cô gật gù toả vẻ hiểu ý, nhấc chân đi đến cây cổ thụ kia nhìn một lượt xung quanh chỉ là giấy ước nguyện màu đỏ. Duy chỉ có một cái là màu đen hồng, sự khác biệt đó đã khiến cô chú ý nhanh tay lấy nó xuống... Giây phút cô cầm lấy mảnh giấy kia thì cuộc đời cô chính thức bước sang một trang mới.
"Tôi chọn cái này"
"Cô thích làm khó bản thân ghê ha" Lệ Sa tạch lưỡi.
"Có... Có vấn đề gì sao?" Cô bắt đầu hoang mang vì câu nói kia.
"Đọc thử bên màu hồng đi"
"Uớc mơ trở thành cảnh sát điều tra. Tôi thấy nó bình thường mà, hay là người viết mảnh giấy này còn rất nhỏ, này chẳng phải hơn 100 ngày sao?"
"Yên tâm ở đây chúng tôi chọn lọc kỹ lưỡng rồi là ước nguyện của người