"Hôm nay nhất định sẽ nấu một bữa cơm thật hoành tráng, siêu siêu ngon luôn cho mà xem!" Cô vừa vui vẻ tung tăng, cười khoe mẽ lý tưởng của mình buổi cơm chiều nay.
Chàng trai bên cạnh thì chật vật với túi lớn, túi nhỏ của bạn gái mình vừa mua lúc nãy.
Anh trêu chọc nói: "Em cứ nói thôi! Chứ có chịu vào làm bao giờ toàn là anh làm!"
"Không được à?" Cô gái liếc mắt hung dữ nhìn chàng trai.
"Được! Đương nhiên là được!" Chàng trai cười dịu dàng nói.
Đột nhiên khung cảnh cười nói của hai chợt nhanh hơn, nhanh đến mức không biết họ đang nói gì? Tại sao chàng trai ấy lại bỏ chạy? Cô gái kia lúc nãy còn cười nói bây giờ lại hốt hoảng như thế? Tại sao? Tại sao không thấy gì nữa?
*Reng Reng Reng*
Lạc An Khuê bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, cô giật mình ngồi dậy.
Cô giơ tay sờ lên mặt mình, dòng nước ấm nóng lăn dài trên gò má.
Là vì giấc mơ lúc nãy sao? Một tháng trước cô cũng từng mơ thấy giấc mơ như vậy, lúc tỉnh dậy cảm giác ở lòng ngực rất đau nhói đến khó thở.
Cô ngồi thơ thẩn một chút rồi cũng bỏ qua hết mớ cảm xúc đó.
Lạc An Khuê còn có việc làm không thể thẫn thờ mà bỏ hết công việc được như thế cuộc sống của cô sẽ hít không khí qua ngày mất.
Lạc An Khuê vừa đi vào nơi làm việc còn chưa kịp ngồi xuống, ở bàn làm việc đối diện cô đã la hét.
"Dễ thương quá!"
"Tôi chết vì vẻ đáng yêu này mất!"
"Khuê! Nhìn xem, trai đẹp ấm áp chung tình đúng không!" Một cô gái đưa điện thoại cho cô xem.
Trong điện thoại là video một chàng trai, đẹp không nhiễm bụi trần, toàn thân toát đầy tiên khí.
Cô nhìn cũng phải chậc chậc lưỡi khen: "Đúng là đẹp thật! Nhưng mà không phải gu mình!"
Nhã Quyên bĩu môi: "Má! Vậy gu mày kiểu gì?"
Lạc An Khuê cười gian xảo rồi lấy điện thoại ra cho cô bạn xem: "Đây, gu tao! Bên ngoài đẹp trai, biếln thái, điên điên bên trong nhiều đống tiền!"
Nhã Quyên xem xong thì rùng mình một cái: "Đẹp thì có đẹp.
Nhưng sao tao cảm thấy những người thế này...!Ớn lạnh sao ấy! Sao mày lại thích vậy?"
Lạc An Khuê nhìn chằm chằm video trên màn hình điện thoại của mình, khóe môi hơi cong lên: "Không biết, dù sao thì rất thấy cuốn, càng nhìn càng không thoát ra được!"
"Thôi! Dù sao cũng chỉ là vai diễn trên mạng.
Nếu có thật ngoài đời thật sự không yêu nổi đâu! Kiểu biế.n thái thế này xin phép chạy tám hướng!" Nhã Quyên nói ra suy nghĩ của mình.
Cô ấy thật sự không thích kiểu như thế này.
Lời của Nhã Quyên khiến Lạc An Khuê có chút khó hiểu: "Tại sao chứ? Biế.n thái không phải là con người sao? Tao nghĩ, ắt hẳn sẽ có chuyện gì xảy ra với họ nên họ mới trở nên như vậy!"
"Thôi đi con quỷ ơi! Mày bớt đọc tiểu thuyết đi!" Nhã Quyên ngán ngẩm nói.
Cô nàng thật sự chán đứa bạn mình, ngày ngày đều thấy đọc tiểu thuyết, cả phòng trọ cũng chất đầy tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo.
Xem đi, tác hại của nó bây giờ đi.
Cái gì cũng không phân biệt được.
"Mày đừng dùng ánh mắt đó nhìn tao được không? Cứ như nhìn người thần kinh ấy!" Lạc An Khuê nhăn mặt nói.
Nhã Quyên nhún vai rồi đi về chỗ ngồi của mình.
Nói chuyện với cô một hồi Nhã Quyên sẽ không nhịn được mà mắng cô mất.
"Khuê, cuối tuần này đi chơi không?" Nhã Quyên chợt ra rồi nói với Lạc An Khuê.
"Không đi.
Cuối tuần này vướng phải cái đám cưới rồi.
Không đi đâu!" Cô nhanh chóng từ chối.
"Lại đám cưới! Tuần nào cũng có đám cưới.
Một tháng không biết mày đã đi bao nhiêu cái đám cưới.
Không biết hôm đó phải đi." Nhã Quyên trừng mắt tức giận.
"Không được đâu! Tao là người rất quan trọng góp mặt trong đám cưới đó.
Thiếu tao thì không được đâu!" Lạc An Khuê biểu cảm bất đắc dĩ.
"Mày là gì mà quan trọng!"
Lạc An Khuê nhếch môi cười: "Phục vụ!"
Nhã Quyên: "..."
"Tao không phục vụ thì bọn họ ăn thế nào đây.
Chả lẽ tự xuống bếp bưng lên rồi mạnh ai nấy ăn à? Vậy nên tao đóng vai trò rất rất quan trọng!" Lạc An Khuê mở miệng nói tiếp.
"Cút!" Nhã Quyên tức giận thét vào mặt Lạc An Khuê.
Con người này cô ấy không muốn nói chuyện nữa.
Càng nói càng thấy tức giận.
Buổi tối lúc trở về nhà trọ, cô ngồi im lặng nhìn ngắm bức tranh phác họa hình ảnh của một người đàn ông.
"Làm gì thế?"
Đột nhiên có tiếng nói khiến Lạc An Khuê giật mình, cô nhanh tay cất đi bức tranh.
Cô gái kia tiến đến gần có chút không vui nói: "Chị lại nhớ người đó à?"
"Không có!"
"Nhìn biểu hiện của chị biết ngay là đang nhớ đàn ông rồi!"
"Doanh Ninh..." Lạc An Khuê mở miệng định nói gì đó thì liền bị cất ngang.
"Em đói rồi!"
"Hôm nay không nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi! Tâm trạng không tốt, nên tìm chỗ nào ăn sang chảnh một chút!" Lạc An Khuê nói.
Biểu cảm của Doanh Ninh nghe đến ra ngoài ăn ở nơi sang trọng hai mắt sáng lên phấn khích vô cùng nhưng giây sau liền đáng thương: "Thôi, những nơi như thế...!"
"Chị mày trả tiền!" Lạc An Khuê không nhịn được nữa cất ngang lời em gái.
Nó chỉ có bày ra vẻ mặt như thế để người làm chị này chi trả thôi.
Chuyện này còn gì lạ đâu.
"Mãi yêu!" Doanh Ninh vui vẻ làm biểu tượng trái tim với Lạc An Khuê.
Mặt trăng cùng các vì sao lấp lánh trên bầu trời, phía dưới những ánh đèn của thành phố tỏa sáng cả một vùng.
Một khung cảnh mê người, bình yên lại xinh đẹp.
Cảm giác ở trên cao ngắm nhìn thành phố hoa lệ, cảm giác thật khó tả ở trong lòng.
"Em biết vì sao chị lại chọn nhà hàng này rồi.
Nhìn xem khung cảnh ở đây thật đẹp, nhìn rõ cả thành phố tỏa sáng ánh đèn đủ màu sắc, còn thấy cả trăng tròn ngôi sao nữa.
Cảm giác thật là lãng mạn.
Em thích lắm!" Doanh Ninh không giấu được sự phấn khích của mình.
Cho dù đã đi đến đây nhiều lần nhưng cô nàng vẫn không khỏi không phấn khích như lần đầu được đến đây.
"Không chỉ có nguyên nhân này!" Lạc An Khuê nhướng mày nói.
Doanh Ninh nghe cô nói như thế chân mày Doanh Ninh hơi nhíu lại: "Có liên quan đến người đó?"
Lạc An Khuê không trả lời cô chỉ nở nụ cười nhẹ.
Doanh Ninh kiềm chế sự tức giận trong người cũng không muốn nói chuyện.
Không khí trở nên bớt nặng nề hơn khi tiếng của phục vụ cắt ngang:
"Tiểu An Khuê, thức ăn của em!"
Lạc An Khuê cười tươi nói: "Cảm ơn chị!"
"Đi cùng em gái à? Em gái của em thật xinh đẹp đấy!" Phục vụ cười nói Lạc An Khuê.
"Đẹp gái nhưng xấu tính lắm!" Lạc An Khuê giả vờ làm động tác nói nhỏ với phục vụ nhưng mà lời nói của cô thì lại cố ý muốn cho Doanh Ninh nghe thấy.
Phục vụ cũng cười cười: "Chị làm việc đây, chúc cả hai dùng bữa tối ngon miệng!"
"Chị vẫn còn làm việc ở đây à!" Doanh Ninh không vui