Gần đến ngày lễ, công ty của cô được nghỉ phép mấy ngày.
Cô đã có một suy nghĩ rất táo bạo muốn thực hiện chỉ cần đợi Nhiếp Thái Ngôn đi khỏi nhà, cô sẽ bắt tay vào làm ngay.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Nhiếp Thái Ngôn đã rất lâu rồi chưa ra khỏi nhà nửa bước, còn không cho cô rời hắn dù chỉ là một chút.
Lạc An Khuê buồn chán, gối đầu trên trên đùi của hắn, cô nói: "Nhiếp Thái Ngôn, chẳng phải xã hội đen hay tranh giành địa bàn sao?"
"Thế thì sao?" Nhiếp Thái Ngôn vuốt vuốt tóc cô, hắn nói.
"Sao anh không tranh giành địa bàn đi." Lạc An Khuê đưa mắt nhìn hắn.
Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười, tay vẫn vuốt ve tóc cô: "Chỉ sợ bọn họ không tranh giành."
Lạc An Khuê nghe nói thế thì ngồi dậy, hai chân xếp bằng ngồi ngay ngắn đối diện với hắn: "Anh không lo lắng bọn họ sẽ giành mất địa bàn của anh sao? Anh rãnh rỗi như thế có phải là thất nghiệp rồi không?"
"Chỉ sợ họ không có lá gan để tranh."
"An Khuê nên biết một điều là khi bản thân mình đang đứng ở vị trí cao quý nhất, khiến tất cả mọi người phải sợ hãi mỗi khi nhắc đến thì có những việc không cần phải tranh giành, chỉ cần ngồi xem và hưởng lợi." Hắn cười nhếch môi đầy nguy hiểm, chậm rãi nói.
Nhiếp Thái Ngôn vốn đã đứng ở vị trí ai cũng phải ngước nhìn và thế lực của hắn hùng hậu mạnh mẽ sau lưng, ai dám dại dột đâm đầu vào khi biết trước thế nào cũng thua.
Nhưng lâu lâu lại có một nhóm người không não, chẳng biết tự lượng sức mình xông vào địa bàn của Nhiếp Thái Ngôn làm mình làm mẩy, xong kết quả chờ họ thì không thể nào thảm hại hơn.
"Khuôn mặt An Khuê sao lại thất vọng như thế? Không thất nghiệp An Khuê không vui?" Hắn hơi cười nhìn cô.
"Em lo lắng cho anh thôi." An Khuê trưng cái mặt vô tội nói.
"An Khuê nên lo lắng bọn họ không còn tranh nhau địa bàn nữa, khi đó không cần An Khuê lo lắng, anh cũng thất nghiệp." Nhiếp Thái Ngôn nhếch miệng cười nói.
Chủ yếu nghề nghiệp của Nhiếp Thái Ngôn là bán vũ khí cho người ta xử nhau.
Khi hai bên xảy ra xung đột việc cần có vũ khí tốt, uy lực lớn, một lần mua số lượng hàng cung cấp không hề nhỏ.
Lần nào cũng là sự lựa chọn đầu tiên của họ đều đến chỗ hắn để mua vũ khí.
Vậy nên một ngày các băng đảng khắp thế giới không xử nhau hắn không yên tâm.
Khuôn mặt Lạc An Khuê phụng phịu nhìn hắn.
Người khác đều muốn thiên hạ thái bình không náo loạn, còn hắn chỉ cầu thiên hạ không hạ không thể không loạn.
Nếu thiên hạ bình yên quá, hắn sẽ là người khởi xướng, đầu sỏ xúi giục người ta đánh nhau.
Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười vươn tay vuốt ve tóc cô.
Nhiếp Thái Ngôn thích nhất tóc của Lạc An Khuê vừa mềm vừa mượt sờ rất thích.
Nhưng Lạc An Khuê lại cảm thấy hắn đang cưng nựng cô như lúc cô vuốt ve Bông Gòn vậy.
Ông trời không phụ lòng người, hôm sau khi biết Nhiếp Thái Ngôn ra ngoài, trong lòng cô trở nên vui vẻ muốn nhảy dựng lên, cô không đến công ty mà chạy ra khu vườn toàn là rừng cây trơ trọi của Nhiếp Thái Ngôn.
Hào Kiện ôm thùng lớn thùng nhỏ đi đến đặt bên cạnh cô.
Cậu ta khó hiểu nói: "Chị Lạc, đồ của chị cần đây ạ."
Lạc An Khuê gật đầu hài lòng, cô ngồi xuống mở cái thùng ra, cô nói: "Hào Kiện, anh giúp tôi treo mấy cái này lên mấy cái cây đi."
Hào Kiện nhìn đồ vật đựng bên trong cái thùng toàn là hoa đào làm bằng giấy lụa thì muốn nhảy dựng lên, cậu ta lắp bắp nói: "Chị Lạc… chị muốn treo cái này lên cây?"
"Ừm" Cô gật đầu.
"Không thể được, không thể được.
Đây là rừng cây của đại ca rất thích, tùy tiện như thế đại ca sẽ nổi giận đấy." Hào Kiện ra sức ngăn cản cô.
"Anh ấy sẽ không làm gì anh đâu.
Cứ nói là tôi xúi giục anh.
Trách nhiệm tôi gánh hết.
Anh cứ yên tâm.
Lạc An Khuê vỗ vai Hào Kiện cô nhướng mày nói.
Hào Kiện lúc bình thường bất kể là cô ra yêu cầu gì cậu ta cũng đều ngoan ngoãn thực hiện nhưng hôm nay lại ra sức cự tuyệt.
Cái rừng cây âm u này quan trọng với Nhiếp Thái Ngôn thế sao?
"Được rồi.
Anh không làm thì để tôi làm vậy." Lạc An Khuê thở dài một hơi rồi nói.
Cô nói rồi tự động lấy hoa đào trèo lên cây mà gắn, mặc kệ mọi người có khuyên thế nào.
Cô cũng bỏ ngoài tai.
"Chị Lạc, như thế không được đâu."
"Cô Lạc, tôi xin cô, mau dừng lại đi."
"Đại ca mà nổi giận chúng tôi gánh không nổi đâu."
"Cô đừng leo lên cao như thế, nguy hiểm lắm đó."
"Các người khuyên tôi vô ích thôi.
Nhiếp Thái Ngôn có trách phạt các người thì cứ nói là do tôi." Cô vừa làm vừa nói.
Đúng lúc cô đang với ra xa để gắn hoa đào.
Thì không biết Nhiếp Thái Ngôn từ đâu xuất hiện, hắn lớn tiếng gọi: "Lạc An Khuê!!! Xuống mau!"
Làm cô giật mình trượt chân ngã từ trên cây xuống.
Nhiếp Thái Ngôn nhanh tay đỡ lấy cô, nếu không cô đã rơi xuống đất cao như thế có lẽ đã gãy tay, gãy chân luôn rồi.
Đúng là may mắn.
"An Khuê, làm gì vậy?" Hắn nhỏ giọng nói bên tai cô.
Lạc An Khuê vòng tay qua cổ hắn, cô trưng khuôn mặt biết lỗi ra trước mặt hắn nói: "Em gắn hoa đào lên mấy cái cây yêu thích của anh.
Anh không giận em chứ?"
"Những cái cây này giống như lòng của anh sau khi em đến.
Ban đầu trơ trụi, hiện tại thì hoa nở tràn ngập trong lòng." Nhiếp Thái Ngôn thâm tình nói.
Lạc An Khuê khoái chí không nhịn được cô cười phá lên.
Xem ra cho Nhiếp Thái Ngôn đọc tiểu thuyết ngôn tình là một việc đúng đắn, hắn nói chuyện càng lúc càng dẻo khiến cô yêu chết mất.
"An Khuê."
"Sao hả?"
Hắn nhếch môi cười: "Chuyện An Khuê mong muốn, cuối cùng cũng xảy ra rồi."
"Hả? Là chuyện gì?" Lạc An Khuê tròn mắt nhìn hắn.
"Họ chê bản thân mình sống đủ lâu rồi nên không biết lượng sức." Nhiếp Thái Ngôn cười nói.
"Vậy phải làm sao? Có nghiêm trọng lắm không? Anh phải đi giải quyết à?" Lạc An Khuê nhìn hắn nói.
Nhiếp Thái Ngôn gật đầu: "An Khuê không vui?"
"Em không chịu đâu.
Em muốn đi cùng anh.
Yên tâm em sẽ không làm vướng tay vướng chân anh đâu." Cô cứng rắn nói.
"Nguy hiểm An Khuê không sợ sao?" Nhiếp Thái Ngôn cười nói.
Lạc An Khuê cười tươi: "Em không sợ, vì em biết anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em."
Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi cười, hắn không nói một lời quay người bế cô rời đi.
Ngồi trên máy bay, cô mới biết bọn họ đang đi cứu người tên là Cương Tịch cũng là thuộc hạ của Nhiếp Thái Ngôn trong lúc vận chuyển hàng đi ngang khu vực có tên là núi Dược Xuân, nơi này nổi tiếng là cướp hàng của người khác, bất kể là ai đi qua khu vực này đều gặp không ít có lẽ họ bị tập kích, đã nhiều ngày không