"Nhiếp Thái Ngôn, mau trả lời em." Mãi không thấy hắn trả lời, cô gấp gáp nói.
"Vì anh nghĩ An Khuê sao khi biết thân phận của anh sẽ không thích anh nữa." Giọng nói của hắn yếu ớt.
Nhiếp Thái Ngôn hiện giờ hơi thở đứt đoạn có chút khó khăn, mồ hôi lạnh càng lúc một nhiều, vết thương lúc nãy khiến hắn cử động nhẹ cũng đau thấu tận xương tuỷ, đầu óc quay cuồng không thể tỉnh táo, hắn yếu ớt đến mức dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Nhưng vì không muốn cô lo lắng, lợi dụng cả hai ở trong bóng tối không nhìn thấy được gì hắn vẫn nói chuyện để cô cảm thấy yên tâm.
"Vì anh là người xấu, lo lắng An Khuê sẽ sợ anh, không chấp nhận anh.
Còn rất nhiều thứ, anh rất sợ." Nhiếp Thái Ngôn chậm rãi nói.
"Còn bây giờ thì sao?" Lạc An Khuê nén cười nói.
Cô không ngờ Nhiếp Thái Ngôn lại có lúc đáng yêu như vậy.
"Vẫn như thế!" Hắn lập tức trả lời.
Lạc An Khuê vòng tay qua cổ hắn cô lần mò đến môi của hắn, hôn nhẹ lên đôi môi ấy, giọng nói cô dịu dàng: "Nhiếp Thái Ngôn anh không phải là người xấu, anh là người đẹp trai nhất mà em từng gặp."
"An Khuê này." Nhiếp Thái Ngôn nói.
"Sao hả?"
"Anh không muốn em gọi anh là Nhiếp Thái Ngôn." Hắn lập tức nói.
"Vậy em phải gọi anh thế nào?" Lạc An Khuê khó hiểu, không gọi hắn như thế thì gọi bằng gì?
Nhiếp Thái Ngôn ậm ừ một chút, hình như hắn đang xấu hổ, hắn cất giọng: "Gọi...anh yêu."
Lạc An Khuê bất ngờ, hôm nay bất ngờ về Nhiếp Thái Ngôn từ cái này đến cái khác, hắn là tên điên độc ác, ăn thịt người mà người ta hay đồn thổi về hắn sao? Không hiểu sao cô cảm thấy hắn thật đáng yêu.
"Thật sao?" Lạc An Khuê cười tít mắt nói.
"Thật, anh muốn An Khuê gọi anh như thế.
Gọi thật là tình cảm." Tay hắn trượt xuống xoa xoa bên má của cô.
Lạc An Khuê cười khúc khích: "Cơ mà em mắc cỡ lắm.
Em sẽ gọi anh cái khác được không?
Cô làm sao cho hắn tội nguyện sớm như vậy chứ.
Quá dễ dàng cho hắn rồi.
Nhiếp Thái Ngôn có chút thất vọng nói: "Gọi là gì?"
"Thái Ngôn." Giọng của Lạc An Khuê đầy thâm tình, ngọt ngào vang lên.
Nhiếp Thái Ngôn lập tức đơ người tại chỗ, tim hắn đang đập loạn hết cả lên.
Lạc An Khuê không nghe hắn trả lời cô gọi nhiều hơn: "Thái Ngôn à, Thái Ngôn ơi.
Anh nghe em nói không?"
"Anh không trả lời thì em vẫn gọi là Nhiếp Thái Ngôn đấy nhé!"
Lời của cô vừa dứt, hắn lập tức nói: "Em thử gọi như thế lần nữa xem."
Lại thế rồi, chưa dịu dàng được bao nhiêu lại uy hiếp cô tiếp tục.
"Thái Ngôn ơi..."
"Anh đây."
Anh đây chỉ một câu nói của Nhiếp Thái Ngôn như thế cũng làm tim cô tan chảy.
Thích quá đi mất.
Nhưng bây giờ không phải lúc vui mừng, cô phải nói chuyện cho ra lẽ.
"Chuyện là..." Lạc An Khuê chần chừ, cô không biết có nên hỏi hay không?
"Không phải anh đã nói rồi sao? An Khuê có chuyện gì cứ việc nói với anh." Nhiếp Thái Ngôn thấy cô mãi không nói, hắn cất giọng nói trước.
"Anh có nói sao? Sao em không nhớ?" Lạc An Khuê mờ mịt nói.
Nhiếp Thái Ngôn nghiêm túc trả lời: "An Khuê không nhớ cũng không sao.
Anh sẽ nhắc lại cho An Khuê."
"Sau này có chuyện gì hãy nói với anh, em không cần phải đắn đo suy nghĩ có nên hay không.
Vì chỉ cần là em nói, anh sẽ lắng nghe và trả lời không chút giả dối.
Quan trọng là anh muốn giữa hai chúng ta không có khoảng cách gì cả, cứ thoải mái nói chuyện với nhau."
Lạc An Khuê hôm nay Nhiếp Thái Ngôn rất khác thường, hắn đặc biệt nói nhiều hơn thường ngày, còn rất tình cảm.
Nhưng mà có mấy câu nói này của cô cũng can đảm hơn.
"Trải qua quá khứ tồi tệ chỉ muốn quên đi, để đối mặt với nó là một chuyện không dễ dàng gì."
"Chẳng phải anh luôn từ chối Nhiếp Thái Tình sao? Tại sao anh đồng ý với em?" Cô đau lòng nói.
Lạc An Khuê nếu biết được hắn trải qua quá khứ như thế nhất định cô sẽ không ép hắn.
Nhìn hắn đau khổ lòng dạ cô cũng chẳng yên.
"Vì em."
"Vì em là người anh không muốn từ chối, khó khăn đến mấy chỉ cần là em muốn thì việc đó cũng sẽ trở nên dễ dàng." Nhiếp Thái Ngôn nói.
Lạc An Khuê thút thít nói: "Trước khi đi anh ăn mật ong đúng không? Nếu không, sao hôm nay lại ngọt ngào như thế, nói câu nào muốn tiểu đường câu đó."
Nhiếp Thái Ngôn không kìm được bật cười lớn.
Động đến vết thương khiến hắn phải cố dừng lại, hắn thở d.ốc một chút rồi nói: "Bây giờ đến lượt anh hỏi em."
"An Khuê biết anh có bệnh đúng không?"
Lạc An Khuê không giấu giếm cô trực tiếp thừa nhận.
Còn kể ra trình tự làm việc của mình: "Đúng vậy.
Lần từ bệnh viện trở về, em nhìn thấy anh bị trói trên ghế, sau đó hành động rất lạ, nên em đã tìm đến Phong Huyền, biết chắc là anh ta sẽ không nói cho em biết.
Nên đã bỏ thuốc xổ vào cà phê dụ anh ta uống.
Thế là em thong thả sao lưu dữ liệu máy tính của anh ta về rồi xem từng cái một.
Vậy nên biết thôi."
Nhiếp Thái Ngôn gật gù tán thưởng, sau đó hắn hỏi: "Em không sợ sao?"
"Tại sao em phải sợ? Anh là người em yêu, còn nữa em biết chắc anh sẽ không làm hại em." Lạc An Khuê nói với giọng điệu chắc nịch.
Nhiếp Thái Ngôn lại muốn cười, vì nhiều lần vì phát bệnh hắn đã khiến cô phải xém chút đi chầu ông bà, vậy mà cô vẫn nói như không có chuyện gì xảy ra.
Thật lì đòn, nếu mà có danh hiệu thì vua lì đòn chính là danh hiệu của cô.
Vì sợ một ngày nào đó hắn không kiềm chế được mà sẽ chính tay mình giế.t chết cô.
Hắn không muốn điều đó xảy ra, nên đã tiếp nhận điều trị tâm lý với Phong Huyền.
Đến người làm bác sĩ kiêm bạn của Nhiếp Thái Ngôn cũng thấy rất kinh ngạc.
Anh ta tốn nhiều nước bọt bao nhiêu năm chỉ để khuyên Nhiếp Thái Ngôn điều trị thế mà lại không bằng một cô gái vừa mới xuất hiện.
"A...."
Viết thương của Nhiếp Thái Ngôn trở nặng, hắn không khỏi thốt lên thành tiếng.
Hơi thở của hắn trở nên nặng nhọc.
Mồ hôi lạnh thi nhau toát ra.
Cơ thể một lúc nóng dần lên như lửa, đầu óc quay cuồng.
Nhiếp Thái Ngôn đưa tay lên đỡ lấy đầu.
"Thái Ngôn, anh không sao chứ?" Lạc An