"Con khốn chết tiệt." Tuyền Trọng bị thương nặng, thân hình nhếch nhác ngã phịch xuống đất.
Lạc An Khuê nhìn chằm chằm Tuyền Trọng cô từng bước chậm rãi đi về phía ông ta.
Trong lòng Tuyền Trọng dâng lên cảm xúc sợ hãi, bao nhiêu năm lăn lộn trong cái giới này, đối với Tuyền Trọng ánh mắt của Nhiếp Thái Ngôn là thứ đáng sợ, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng nhưng đằng sau đó là sự báo trước của cái chết.
Bây giờ cô gái này trước mặt ông ta, ánh mắt không kém gì tên điên Nhiếp Thái Ngôn kia.
Tuyền Trọng ánh mắt hiện rõ nỗi sợ hãi liên tục lếch về phía sau, miệng mắng: "Con khốn, mày cứ bám mãi không buông.
Tao đã làm gì mày? Tao đắc tội gì mày.
Con chiết tiệt, thối tha!"
Lạc An Khuê cất giọng nói: "Vì mày làm anh ấy bị thương."
"Tao đã thề rằng.
Bất kì ai làm anh ấy bị thương, tao sẽ trả lại gấp bội."
Đôi môi xinh xắn của cô khẽ nói: "Mày nên cảm thấy vinh dự vì là người mở bát đầu tiên trong hành trình báo thù cho người yêu của tao."
"Mụ điên!!!!!" Tuyền Trọng thét lên.
"Điểm danh nào...!01."
Lạc An Khuê nói rồi lao đến chiếc nhẫn trên tay của cô xuất hiện sợi dây kim loại nhỏ nhắn.
Cô dùng nó siết chặt cổ của Tuyền Trọng.
Cô hành động nhanh trong chớp mắt, Tuyền Trọng chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị siết chặt.
Đôi mắt Tuyền Trọng oán hận nhìn chằm chằm cô.
Tay ông ta ra sức cào cào vào tay cô rồi cũng không vùng vẫy nữa, hai tay buông xuôi.
Sau khi xác nhận Tuyền Trọng đã chết, Lạc An Khuê lúc này mới thả lỏng.
Cô mệt mỏi nằm trên trên nền đất lạnh mà t.hở dốc.
Cô giơ bàn tay đeo nhẫn của mình lên ngắm nhìn.
Lúc trước cô tình cờ biết được Mộc Ly Tâm có chiếc nhẫn rất đỉnh có thể điều khiển kim loại vô cùng sắc bén dài ngắn thoải mái tùy thích.
Cô đã nằng nặc đòi Nhiếp Thái Ngôn làm cho mình một cái y chang như vậy nhưng đừng có sắc bén quá, cô không muốn giết người, chỉ muốn phòng vệ.
Nhưng giờ cô đã dùng nó giết người.
Cô đứng lên dự định rời đi rồi sực nhớ đến Tuyền Cẩn đang ở bên ngoài.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ: "Cậu là ân nhân của tôi, cậu muốn thứ gì tôi cũng sẽ đáp ứng."
____
"A!!!"
Lạc An Khuê mở mắt, khẽ động đậy thân thể thì một trận đau nhức truyền đến.
"Tỉnh lại mau thật đấy!" Tuyền Cẩn ở bên cạnh nói.
Cô gắng gượng ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Khung cảnh vẫn là trước cửa động.
Xong rồi đưa mắt nhìn Tuyền Cẩn, cứ tưởng cậu ta sẽ đưa cô đến chỗ nào tốt tốt dưỡng thương chứ.
Ai mà có ngờ, ngất ở đâu thì tỉnh lại ở đó chứ.
Thất vọng quá!
"Chị nhìn tôi làm gì? Chị nặng như thế làm sao tôi bế chị đi được." Tuyền Cẩn trừng mắt nói.
Sau đó nhướng mày nói: "Chị phải cảm ơn tôi vì đã ở đây trong lúc chị ngất xỉu.
Nếu không có lẽ bây giờ chị đã thành thức ăn cho mấy con hổ, con sói rồi."
Lạc An Khuê lúc trở ra đưa cái đầu của Tuyền Trọng cho cậu nhóc Tuyền Cẩn dường như chỉ còn nữa cái mạng.
Tuyền Cẩn đã ra sức cứu nữa cái mạng còn lại cho cô, kéo cô từ quỷ môn quan trở về.
"Có cách nào để tôi trở về không?" Lạc An Khuê cất giọng hỏi.
"Gấp vậy sao? Không đợi cho vết thương lành rồi hãy trở về cũng chả sao." Tuyền Cẩn bất chợt nói.
Cô nhìn những vết thương trên người mình rồi cười nhạt: "Vết thương của tôi có là gì so với anh ấy."
"Lúc này anh ấy cần tôi ở bên cạnh.
Nếu không nhìn thấy tôi, anh ấy sẽ bất an, không yên tâm."
Tuyền Cẩn nhếch mép: "Những lời chị nói, nghe không giống chút nào về Nhiếp Thái Ngôn."
"Mặc kệ anh ấy trong mắt mọi người anh ấy thế nào, nhưng với anh ấy là như thế đấy!" Lạc An Khuê nhìn Tuyền Cẩn cô cất cao giọng nói.
Tuyền Cẩn im lặng nhìn Lạc An Khuê một chút không biết suy nghĩ gì rồi xoay người đi.
"Nhóc đi đâu đấy!" Lạc An Khuê nhìn thấy cậu ta bỏ đi thì hốt hoảng gọi với theo.
Tuyền Cẩn không có ý dừng lại, vừa đi cậu ta vừa nói: "Nếu không muốn trở về thì đừng đi theo tôi."
Lạc An Khuê nghe thấy ban đầu rất bất ngờ sau đó thì vui vẻ đứng lên, nén đau chạy theo Tuyền Cẩn.
"Nhóc thật sự đưa tôi về à?"
"Bằng cách nào?"
"Cậu có thể đi chậm chút không?"
"Tôi không theo kịp."
"Này tôi đang bị thương đấy!"
Trên đường đi Lạc An Khuê không ngừng nói chuyện, Tuyền Cẩn cứ im lặng ban đầu còn mặc kệ cô nhưng dần không chịu nổi nữa quay trừng mắt với cô.
"Sao chị lắm mồm thế!"
"Không hiểu sao.
Nhiếp Thái Ngôn có thể chịu nổi chị nữa!"
Lạc An Khuê chống hông, hất mặt tự hào: "Nhiếp Thái Ngôn nói đó điểm quyến rũ của tôi đấy!"
Tuyền Cẩn biểu cảm khó coi cực.
Cậu không muốn nói chuyện với người điên.
Đúng là cùng cực thì hút nhau.
Tuyền Cẩn cố ý đi chậm lại để Lạc An Khuê có thể theo kịp mình, cậu ta đi phía trước cũng không nhàn hạ, vừa đi vừa dọn những bụi cây sang hai bên thành con đường để Lạc An Khuê đi dễ dàng hơn.
"Vì sao cậu lại hận cha mình như thế?" Lạc An Khuê cất giọng hỏi.
Cô cứ ngỡ thằng nhóc khó tính này sẽ không thèm trả lời cô.
Ai mà ngờ được Tuyền Cẩn lại trả lời ngay.
"Ông ta không phải là cha tôi.
Ông ta là cầm thú...!à không...!so sánh với cầm thú thật là sỉ nhục bọn nó.
Lạc An Khuê bất giác im lặng, cô không biết nói gì cả, giọng điệu với khuôn mặt của thằng nhóc hiện tại chắc hẳn rất hận cha mình tận xương tủy.
"Để sai khiến những tên quái vật kia làm việc cho mình, Tuyền Trọng đã đem mẹ của tôi ra làm phần thưởng.
Nếu làm tốt sẽ được qua đêm với mẹ của tôi.
Tôi chứng kiến mẹ mình bị từng người, từng người một dày dò tới chết như thế nào.
Khuôn mặt ông ta lúc đó một chút thương xót cũng không có."
"Lúc mẹ tôi mất ông ta còn nói Phụ nữ là phải biết hỗ trợ cơ nghiệp cho chồng, nếu không thì toàn là thứ vô dụng.
Mày khóc làm gì? Đàn ông như vậy sau này còn làm được chuyện đại sự