Khuôn mặt của người đàn ông đó, Lạc An Khuê nhớ rõ đêm hôm đó ông ta còn chĩa súng vào cô cơ đấy.
Sao có thể quên được.
Video được chiếu trên màn hình lớn, tiếng rên la thảm thiết đầy nỗi thống hận rõ mồn một.
Càng về sau Lạc An Khuê không dám xem tiếp những con quái vật t.o lớn hăng hoang chìm trong d.ục vọng thay phiên nhau hành hạ người đàn ông kia.
Cô biết Nhiếp Thái Ngôn cũng không phải người bình thường nhưng mà chứng kiến cảnh đáng sợ đến buồn nôn này cô là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Cả cơ thể cô run rẩy vì sợ hãi, chân cũng không đứng nổi nữa.
Cô ngã quỵ xuống, cố gắng bò về phía đầu đĩa để lấy chiếc CD.
Lạc An Khuê cầm chiếc đĩa bỏ vào trong balo.
Có lẽ đây là chứng cứ mà tên kia nói, cô phải nhanh chóng rời đi tìm một nơi hoang vắng nào đó mà phá hủy nó như thế Nhiếp Thái Ngôn sẽ được an toàn.
Nghĩ đến đây Lạc An Khuê không còn sợ hãi nữa cô nhanh chóng chạy nhanh ra ngoài.
Lạc An Khuê vừa ra đến cửa liền bị nhận một cú đá văng ngược lại vào trong phòng.
Cô còn chưa phản ứng kịp, cơ thể đã bị sốc ngược lên, cổ họng bị bóp chặt.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông này, có khuôn mặt vuông, hung hăng vô cùng.
Khuôn mặt cô càng lúc càng đỏ bừng, hơi thở càng lúc khó khăn.
Lạc An Khuê tưởng mình sắp đi gặp Diêm Vương rồi.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến chuyện ở thế giới trước kia.
Nhiếp Thái Ngôn nghiêm khắc nói:
"An Khuê, con gái nhất định phải biết vài chiêu phòng thân.
Đề phòng lúc anh không ở bên cạnh em, em cũng có thể bảo vệ được mình!"
"Tại sao lại không ở bên cạnh em?" An Khuê nhíu mày nói.
"Anh đề phòng trước.
Không ai nói trước được điều gì sẽ xảy ra.
Nếu em xảy ra chuyện gì cả đời này anh sống không nổi."
Tay của Lạc An Khuê di chuyển xuống túi quần, cô lấy ra một cây viết đầu nhọn.
Đây cây viết của Nhiếp Thái Ngôn lúc trước cô bí mật lấy của hắn, rồi lúc nào cũng đem theo bên mình xem là hắn đang ở bên cạnh.
Lạc An Khuê nắm chặt cây viết ở trong tay, cô dồn hết sức lực của mình, nhanh nhẹn cây đâm cây viết thật mạnh vào khủy tay của tên mặt vuông.
Hắn đau đớn nhăn mặt, nới lỏng tay ra.
Lạc An Khuê nhanh chóng chớp lấy cơ hội ở cự ly gần, vung chân đá thật mạnh vào hạ bộ của tên mặt vuông, thêm một cú đấm vào mắt hắn.
Cô còn chưa thỏa mãn, rút cây viết đã cắm chặt trên tay tên đó ra nhanh tay đâm thẳng vào mắt của tên mặt vuông.
Với loại người muốn lấy mạng của mình đừng không bao giờ nhân nhượng.
Tên mặt vuông ôm mặt nằm lăn lóc dưới sàn la hét đau đớn.
Lúc này Lạc An Khuê mới nhẹ nhõm, cô sờ tay lên cổ, hiện tại cổ họng đau rát hít thở thôi cũng thấy đau.
Cô mặc kệ tên mặt vuông đang vào cơn mê với đau đớn mà chạy nhanh ra ngoài.
Kết quả lại thấy xung quanh toàn là khói trắng.
Một lúc một dày đặc.
Hôm nay Lạc An Khuê phải chửi thề.
Sh*t thật, vừa bước ra khỏi phòng bị người ta giết, tránh khỏi rồi giờ lại thấy khói bao phủ.
Cô cảm thấy có gì đó liền chạy lên sân thượng.
Vì căn phòng này nằm tận trên cao, bước lên một chiếc cầu thang nhỏ là đến được tầng thượng.
Bị gi.ết chết, bị thiêu chết, nhảy từ trên cao xuống rồi cũng chết.
Đường nào cũng chết.
"Có còn là người không đây? Ít nhất cũng phải cho bà đây con đường sống chứ!"
Những lúc như thế này, Lạc An Khuê bắt buộc ép mình phải bình tĩnh.
Cô nhìn xuống dưới quan sát bốn phía cuối cùng cũng nhìn thấy nơi lửa cháy ít hơn những chỗ khác.
Cô hít thở sâu, ghi nhớ hướng đó trong đầu rồi xoay người chạy nhanh xuống dưới, bắt gặp được tên mặt vuông muốn giết mình lúc nãy đang mò mẫm đi ra, Lạc An Khuê không nhịn được liền đá hắn một cú khiến hắn ngã lăn xuống cầu thang.
Cô chạy xuống căn phòng ngủ lấy chăn nhún vào nước rồi khoác lên người rồi chạy ra ngoài theo hướng lúc nãy.
Lạc An Khuê trên đường đi thực rất khó khăn, khói ở xung quanh một lúc một nhiều khiến mắt cô cay xè, khó thở, tầm nhìn cũng khó khăn.
Lạc An Khuê đang chạy thì một cái cột từ trên cao ngã xuống trước mặt.
Lạc An Khuê hú hồn ôm ngực xém chút bị đốt thành heo nướng rồi.
Tránh được cây cột này, trong lúc không chút ý, cây cột khác ngã xuống người khiến cô cũng theo đó mà ngã xuống.
Nhờ có tắm chăn dày lúc nãy, nên cô không bị thương nặng, chỉ có chân là bị phỏng.
Cô nhíu mày đứng nhìn cánh cửa bị khóa trái.
Lạc An Khuê quay sang cầm chiếc ghế bên cạnh để phá cửa.
Sức nóng ngày càng tăng, khói một lúc một nhiều.
Một lúc sau, Lạc An Khuê sức cũng cạn kiệt.
Khói một lúc một nhiều hơn.
Cô cố gắng phá cánh cửa nhưng mãi cũng không được, sức cô không đủ.
Cả người mềm nhũn, khói làm cô không thể thở tiếp được nữa.
Cô ngã quỵ xuống sàn, đôi mắt mơ mơ màng màng, sắp ngất đi.
Xung quanh toàn là khói, ngọn lửa ở đằng kia không xa dường như đang tiến về phía cô.
Lạc An Khuê không còn hy vọng nào nữa.
Kết thúc rồi sao?
Cuối cùng vẫn phải bỏ mạng lại ở đây!
Cô còn một lời muốn nói với Nhiếp Thái Ngôn tiếc là đến lời cuối cùng cũng không thể.
Nhiếp Thái Ngôn đành hẹn kiếp sau yêu anh vậy!
Trong lúc mơ màng, cô mơ hồ cảm nhận được, có người bế cô ra khỏi biển lửa.
Cảm giác quen thuộc, hương thơm đặc trưng từ trên người của người đó không lẫn vào đâu được rất đặc biệt rất quen thuộc.
"Nhiếp Thái Ngôn...!" Môi cô mấp máy, giọng nói yếu ớt như thể không nghe được.
Khung cảnh này, làm cô nhớ đến một lần nào trong thế giới kia.
"Nhiếp Thái Ngôn, anh có biết vì sao trong tiểu thuyết ngôn tình cho dù nam chính có đối xử tàn nhẫn với nữ chính như thế nào thì cô ấy vẫn không thể rời bỏ nam chính được không?"
Nhiếp Thái Ngôn lúc đó không trả lời chỉ nhìn cô chăm chăm.
Lạc An Khuê vui vẻ tự mình nói tự trả lời: "Vì lúc nữ chính cần hay gặp khó khăn, bất cứ chuyện gì tồi tệ nam chính luôn là người đầu tiên ở bên cạnh giúp đỡ cô ấy!"
Lạc An Khuê hiện tại cô vô thức vòng