"Đại ca! Trong thức ăn có độc!" Phượng Uyển nhìn thấy Lạc An Khuê đột nhiên ngất đi vì đau đớn khiến anh ta hoảng hốt cả lên.
Đều tại con cá hư hỏng đó!" Nhiếp Thái Ngôn nói xong, hắn đứng lên tiến đến bên cạnh bế cô lên bước nhanh ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn bế Lạc An Khuê đi ra ngoài thì không khỏi ngạc nhiên.
"Gì vậy! Cô ta bị dọa đến ngất luôn sao?"
"Động vào ai không động lại động vào tên bệnh h.oạn đó!"
"Lạc An Khuê lần này khó sống rồi!"
"Ấy! Sao Nhiếp tiên sinh lại bế cô ta!!! Không thể, không thể nào.
Tôi nằm mơ đúng không?"
Mọi người ở đây, có vài người từng là phục vụ ít nhất một lần cho Nhiếp Thái Ngôn và biết anh ta biế.n thái, bệnh ho.ạn khó chiều đến mức nào.
Không ai có thể chạm vào hắn.
Nhớ đến lúc trước có một vài đồng nghiệp nữ vì muốn lấy lòng hắn, ôm mộng muốn làm bà Nhiếp.
Để hắn chú ý bằng cách cố tình vấp ngã vào người hắn.
Kết quả đến bây giờ cũng không thấy mặt mũi đâu.
Có người đồn rằng bọn họ bị Nhiếp Thái Ngôn giế.t chết.
Đến bây giờ lại có thêm một người phụ nữ ngu ngốc này.
"Phượng Uyển, lái xe!"
Phượng Uyển nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, Nhiếp Thái Ngôn lập tức xuống xe, bước chân đi nhanh bế cô vào trong.
Bác sĩ nhận ra Nhiếp Thái Ngôn, nữa giây cũng không chậm trễ ngay lập tức cấp cứu cho Lạc An Khuê.
Hắn đứng thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt một lúc lâu.
Sau đó bĩu môi khuôn mặt ra vẻ thất vọng, hắn cất giọng nói: "Cô ấy...!cô ấy vậy mà không chịu nổi! Nếu không có tôi thì phải sao? Có phải sẽ rất đáng thương không?"
Phượng Uyển chết đứng ở trong lòng.
Đại ca lần sau diễn kịch có nên diễn chân thật một chút.
Nhìn anh có chút xíu nào đau xót cho cô ta không?
"A Ngôn!" - Bác sĩ bước ra nghiêng đầu khó hiểu - "Cô gái này có bình thường không vậy? Dị ứng đến mức một chút xíu nữa là mất mạng.
Nói xem cậu đã làm gì người ta hả?"
"Có thể là ăn quá nhiều!" Nhiếp Thái Ngôn nhíu mày rồi cười nói.
"Mình lại thấy rất giống với những bệnh nhân bị dị ứng với cá." Vị bác sĩ nghênh mặc nói.
"Lang băm.
Quá lang băm rồi!" Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười, hắn vỗ mặt bác sĩ.
Vị bác sĩ trợn mắt bắt đầu chứng tỏ mình không phải như lời Nhiếp Thái Ngôn nói: "Những người bị dị ứng cá có thể bị những triệu chứng bệnh suyễn, đau bụng, ngứa ngoài da và chảy nước mắt, nước mũi.
Một số khác phản ứng với các triệu chứng nghiêm trọng hơn như tụt huyết áp và khó thở.".
Truyện Nữ Phụ
"Bác sĩ Trần, có cảm thấy anh nhiều lời lắm không?" Nhiếp Thái Ngôn bĩu môi, khuôn mặt đáng thương nhìn bác sĩ Trần.
Cứ mỗi lần nhìn thấy biểu cảm của hắn, là y như rằng cảm thấy lạnh sống lưng.
Bác sĩ Trần oai phong như anh ta cũng phải cáo từ trước.
Nhiếp Thái Ngôn ngồi chống cằm chăm chú nhìn cô, trong đầu hắn toàn là những hình ảnh lúc cô gọi tên hắn với mọi cảm xúc.
Tức giận sẽ hét to tên hắn: "NHIẾP THÁI NGÔN!"
Lúc lại nũng nịu: "Nhiếp Thái Ngôn à!"
Lúc lại buồn như sắp khóc: "Nhiếp Thái Ngôn...!"
Cả lúc cô sắp ngất đi cũng gọi tên hắn: "Nhiếp Thái Ngôn!"
Hắn ta đột nhiên cong khóe cười, cất giọng nói: "Phượng Uyển, tên của tôi đúng là hay thật, Lạc An Khuê rất thích gọi.
Tôi có nên đổi tên của tất cả mọi người thành Nhiếp Thái Ngôn luôn không?"
Phượng Uyển: "...."
Biểu cảm của hắn thất vọng đáng thương nói: "Nhưng mà nếu thế thì tôi không còn là độc nhất nữa.
Cũng rất nhiều người gọi!" - Hắn làm bộ dáng sợ hãi níu lấy tay của Phượng Uyển - "Vậy sẽ có hai Nhiếp Thái Ngôn, ba Nhiếp Thái Ngôn.
Đáng sợ quá chỉ một Nhiếp Thái Ngôn thôi được không?" Câu cuối cùng vừa dứt, hắn cong môi cười sung sướng đầy thỏa mãn.
Cả người dựa vào ghế hưởng thụ niềm vui.
Phượng Uyển cuối đầu cung kính, ngay lập tức bước nhanh ra ngoài, liên lạc với thuộc hạ bất kể ai có tên Nhiếp Thái Ngôn giống với đại ca hắn đều giết không tha.
Lạc An Khuê cùng Nhiếp Thái Ngôn chạy trên con đường dốc bên trên là núi, phía dưới lại toàn bị bao phủ bởi biển.
Nhiếp Thái Ngôn đột nhiên buông tay cô, hắn nhìn cô cười rất dịu dàng, hắn nói gì đó rồi làm một động tác tạm biệt sau đó liền xoay người nhảy xuống vực sâu thẳm.
"NHIẾP THÁI NGÔN!!! AAA!"
Cô giật mình bừng tỉnh, khóe mắt còn ươn ướt nước mắt.
Cô cảm thấy có gì đó mềm mại lướt qua khóe mắt.
Khi nhìn rõ được khuôn mặt người đó, Lạc An Khuê khẽ chau mày, ký ức hôm ùa về trong đầu.
Cô ngồi bật dậy, giơ tay túm lấy cổ áo hắn kéo mạnh về phía mình tức giận quát:
"Anh Nhiếp, có phải tôi thương mến nhiều quá nên anh xem thường tôi đúng không?"
Nhiếp Thái Ngôn nhướng mày, tay hắn chạm vào đôi tay run bần bật vì tức của cô, hắn cười cười: "Có phải cô không xem tôi vào trong mắt nên lúc nào cũng có thể hẹn hò cùng đàn ông có đúng không?"
"Tôi hẹn hò với đàn ông khi nào?"Cô gằn giọng nói.
"5 ngày trước một người đàn ông vô cùng xấu xí tại nhà hàng của tôi?"
Lạc An Khuê nhăn mặt nói: "Tôi làm gì biết nhà hàng của anh ở đâu!"
Hắn nhướng mày nhìn cô chăm chăm không nói gì.
Lạc An Khuê buông tha cho hắn, cô ngồi xếp bằng trên giường.
Sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
Cô làm gì hẹn hò cùng với người khác.
Gần đây chỉ có Hữu Đạt.
Đúng rồi là Hữu Đạt.
Cô nhìn hắn mỉm cười nói: "Anh lấy điện thoại dùm tôi đi!"
Nhiếp Thái Ngôn đứng lên lấy điện thoại cho cô.
Hắn vừa đưa điện thoại vừa nói: "Cô định làm gì?"
"Gọi cho người đàn ông mà anh bảo tôi và anh ta hẹn hò!" Lạc An Khuê nhận lấy điện thoại vừa nói vừa tìm số điện thoại của Hữu Đạt.
"Làm sao tôi biết là cô giở trò hay không? Hay là có thể sắp xếp sẵn để qua mặt tôi!" Nhiếp Thái Ngôn sát lại gần cô hơn.
"Vậy nên mới là gọi video trực tiếp cho anh thấy.
Còn nếu anh không tin