Ly nghe cô nói thế thì cũng không lo lắng nữa mà vui vẻ trở lại.
Cả hai tiếp tục vui vẻ, cùng gọi món, ăn no, rồi đi chơi vài vòng trong thành phố nữa thì Ly đưa cô về nhà.
...----------------...
Về tới nhà thì cũng đã chiều, bỗng cô nhận được cuộc gọi:
- Alo, là Minh đây, tôi đã làm xong sợi dây chuyền cô nhờ rồi, nếu rảnh cô có thể đến lấy.
- Dạ, vậy tôi đến lấy ngay bây giờ được chứ.
- Được.
- Vậy cám ơn anh nhiều, tôi sẽ đến ngay.
Tạm biệt
- Tạm biêt.
Nghe xong điện thoại cô lại tiếp tục lấy túi xách ra ngoài bắt taxi đến chỗ đó.
Sau khi lấy được sợi dây chuyền, cô định gọi hẹn gặp Nam để đưa luôn nhưng gọi 2,3 cuộc lại không có ai bắt máy, nên cô cũng không gọi nữa, vì nghĩ chắc là anh bận.
Có gì ngày mai cô gọi lại rồi đưa sau, cũng không gấp.
Trên đường đi về, cô ghé qua siêu thị mua đồ về nấu bữa tối.
Mua xong, đang định ra ngoài bắt taxi về thì bỗng cô thấy một cô gái trông quen mắt, cô gái đó hơi giống Bảo Vy, còn một người đàn ông đi chung với cô ta nữa, hình như là chủ tịch công ty cũ của cô.
Họ đang nói với nhau cái gì đó, rồi cùng lên một chiếc xe rời đi.
Cô nhận ra có vẻ hai người này chắc đang làm chuyện mờ ám lên cô liền bắt taxi đi theo sau.
Họ dừng xe ở một nhà hàng cao cấp.
Cô cũng xuống xe đi theo.
Hai người họ tiến vào một phòng ăn được đặt trước, cô không thể cứ thế đi vào được nữa, đang nghĩ cách làm sao có thể vào được trong đó thì một nữ phục vụ đi ngang qua cô hỏi:
- Cô có cần giúp gì không?
- À không, cám ơn.
Cô cười đáp lại, rồi cô phục vụ đó cũng gật đầu tiếp tục đẩy đồ ăn tiến về phòng của hai người kia.
Cô như nghĩ ra điều gì đó, liền gọi cô phục vụ kia lại:
- Cô ơi chờ chút.
...----------------...
Trong phòng
- Hôm nay, ông hẹn tôi đến đây có việc gì?
- Bảo Vy này, cô cứ bình tĩnh, tôi gọi thức ăn rồi, có gì vừa ăn vừa bàn chuyện.
Sau đó một phục vụ đẩy xe đưa thức ăn vào, thấy có người đi vào hai người họ cũng ngừng nói chuyện, phục vụ để thức ăn nên bàn, bỗng cô ta đụng vào chiếc nĩa trên bàn khiến nó rơi xuống đất.
Cô ta vội vàng cúi xuống đất vừa xin lỗi vừa nhặt lên, rồi cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô phục vụ đang định đi ra ngoài thì bỗng Bảo Vy lên tiếng:
- Khoan đã.
Cô ta đang bước đi thì bỗng khựng lại, vừa lúc đó có tiếng điện thoại vang lên, là của Bảo Vy, phục vụ thấy thế cũng nhanh chóng xin phép rồi đi ra.
Còn Bảo Vy nghe điện thoại xong thì cô phục vụ kia cũng đã đi mất.
Thật ra khi nghe giọng của cô phục vụ kia thật sự rất quen, nhưng do cô gái đó đeo khẩu trang nên Bảo Vy không thấy rõ mặt, đang định gọi lại hỏi thử thì lại có cuộc gọi đến.
Nhưng cô ta cũng không nghĩ quá nhiều, có lẽ cô ta đa nghi rồi.
Thấy cô ta cứ suy nghĩ điều gì đó, ông chủ tịch mới lên tiếng:
- Có gì sao?
- À không có gì? Rồi giờ ông nói đi, ông muốn gì?
Ông ta nở nụ cười thâm trầm, có ý thăm dò nói:
- Cô cũng biết công ty gần đây có chút khó khăn, nên cô có thể nói với giám đốc Gia Huy giúp đỡ về hạng mục lần này được không?
Bảo Vy nở một nụ cười châm chọc, đáp lại:
- Thật sự là công ty khó khăn hay ông khó khăn? Giữa chúng ta đã không còn liên hệ gì nữa, nên lần này tôi không thể giúp.
Cô ta dứt khoát từ chối giúp đỡ.
Nghe thế sắc mặt ông ta liền thay đổi, nhíu chân mày lại có chút tức giận, nhưng lúc sau lại cười rộ lên:
- Cô có thể từ chối sao? Chúng ta đang chung một chiếc thuyền, tôi mà bị kéo xuống nước thì cô vẫn có thể an toàn sao? Cô nên nghĩ kĩ một chút.
Baoe Vy nghe thấy thế sắc mặt cũng thay đổi, lạnh giọng nói:
- Ông là đang uy hiếp tôi?
- Không phải uy hiếp mà là có qua có lại.
Cô quên mất vụ lấy trộm sợi dây chuyền cùng bản thiết kế của Gia Hân cho cô rồi sao, tôi đã giúp cô rất nhiều đó, cô cũng nên giúp lại tôi đi