Hôm nay Gia Hân vẫn dậy sớm như thường ngày, sau khi vệ sinh cá nhân thì xuống bếp làm bữa sáng, lúc cô làm bữa sáng xong thì Gia Huy cũng đã chuẩn bị xong, quần áo chỉnh tề ra ăn sáng, cô nấu ăn rất ngon dù anh là người khá kén ăn nhưng đồ cô nấu anh lúc nào cũng ăn hết.
Hai vợ chồng lúc nào cũng thế, ai làm việc nấy, có khi cả ngày còn chẳng nói với nhau được mấy câu, lúc trước khi mới cưới Gia Hân nói rất nhiều nhưng dần dần cô cũng ít nói đi vì nhận ra cô có nói thế nào để gây sự chú ý với Gia Huy thì anh vẫn vậy chỉ ừ cho qua.
Sau khi ăn sáng xong, dọn dẹp xong mọi thứ, Gia Hân lên phòng thay đồ đi làm, lúc ra tới phòng khách cô có hơi ngạc nhiên, sao anh vẫn chưa đi, cô lên tiếng hỏi:
- Anh chưa đi làm sao?
Nghe thấy Gia Hân hỏi anh bỏ tờ báo đang đọc xuống rồi trả lời:
- Chưa, ngồi xuống đi anh có chuyện muốn nói với em.
Cô ngồi xuống đối diện với anh.
- Chuyện hôm trước em nói điều kiện muốn 100 ngày sau mới ly hôn là sao.
Nghe anh hỏi thế cô cũng đáp lại.
- Tính luôn hôm qua là còn lại 99 ngày, trong khoảng thời gian này em muốn hai chúng ta sống như hai vợ chồng thực sự, muốn anh mỗi ngày sẽ về sớm cùng ăn cơm tối với em, muốn mỗi cuối tuần anh sẽ đưa em đi chơi, và khi hết thời hạn anh và em sẽ ly hôn.
Được chứ, yêu cầu của em chỉ có vậy, sau ly hôn em cũng không cần tài sản của anh, chuyện ba mẹ em cũng sẽ giải thích rõ, anh không cần lo.
- Chuyện gì nên nói cũng nói hết rồi, em đi làm trước đây.
Gia Hân lấy túi sách, chân bước thật nhanh ra cửa, cô sợ nếu còn ở trong đó thêm 1 phút nào nữa chắc cô sẽ khóc mất, nhưng cô lại không muốn anh thấy sự yếu đuối của cô.
Còn Gia Huy khi nghe cô nói vậy cũng đã hiểu nhưng chưa kịp nói thì cô đã đi mất, anh còn đang định đưa cô đi làm, anh hiểu trong 1 năm kết hôn cùng anh, cô đã tròn bổn phận một người vợ, một người con dâu hiếu thảo, còn anh lại quá hời hợt với cô, nhưng dù sao cô đã ra điều kiện như thế thì anh chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt, trong 100 ngày này anh sẽ cố gắng làm một người chồng đúng nghĩa.
Rồi sau đó anh cũng đi làm.
Công việc của Gia Hân là thiết kế trang sức nên cũng có thể làm việc ở nhà, chỉ cần tới hạn cô nộp bản thiết kế lên cho công ty là được, trong 3 năm Gia Hân làm việc cho công ty, những bản thiết kế của cô đã giúp cho công ty tăng không ít lợi nhuận cũng như danh tiếng, và những thiết kế của cô đã được công nhận độc quyền và khá được ưa chuộng, có thời kì thiết kế của cô còn được các hãng trang sức lớn trên thế giới tranh nhau mua lại.
Cho nên công ty rất coi trọng cô, cũng có những công ty nổi tiếng khác cũng ngỏ lời mời cô về với công ty họ.
Nhưng cô cảm thấy công ty cô làm rất tốt, đồng nghiệp thì thân thiện, phúc lợi cho nhân viên cũng khá tốt nên cô cũng từ chối những lời mời đó.
Hôm nay cũng như mọi ngày công việc của Gia Hân vẫn thế, có điều công ty hôm nay có thêm đồng nghiệp mới, nghe nói là một nhà thiết kế mới từ Mỹ trở về, nhưng thật bất ngờ người đó lại là cô ta, người yêu cũ của chồng cô, không ngờ cô ta cũng là nhà thiết kế trang sức hơn thế nữa bây giờ còn là đồng nghiệp với cô.
Gia Hân đang mải suy nghĩ về cô ta thì chị Lam đồng nghiệp kế bên hỏi cô:
- Gia Hân em thấy cô Bảo Vy đó thế nào, em có đối thủ rồi đó.
- Dạ cũng được, có cạnh tranh mới có phát triển mà chị.
Cô cũng