Trước mặt anh và cô là một căn biệt thự nho nhỏ canh biển, trông thật tuyệt, cô hào hứng bước vào, vừa đi vừa nói:
- Nhà này anh mua sao?
- Đúng vậy, thích chứ.
- Rất tuyệt, lúc trước em luôn ước có một ngôi nhà cạnh biển.
Mỗi sáng thức dậy liền có thể nghe tiếng sóng và ngắm bình minh trên biển, thật tuyệt.
- Bây giờ em có thể đến đây bất cứ lúc nào em muốn.
- Thật sao?
- Đó là điều đương nhiên, đây là nhà của hai chúng ta.
Nhìn thấy cô vui vẻ như thế, trong vô thức lòng anh cũng vui theo trên mặt cũng hiện lên một nụ cười.
Cô đi xung quanh căn biệt thự, cô đều rất hài lòng.
Cuối cùng nơi cô dừng chân là phòng ngủ.
Phòng ngủ này thiết kế giống với phòng ngủ ở nhà kia của hai vợ chồng cô.
Điều đặc biệt chính là căn phòng hướng ra phía ngoài biển, chỉ cần ra ban công là nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ, gió biển ào ạt thổi vào, thật khiến cả người trở nên thoải mái.
Hạnh phúc là đây chứ đâu.
Nãy giờ cô đi khắp nơi mà không để ý anh, không biết anh đâu mất rồi.
Cô rời phòng ngủ ra phòng khách tìm anh.
Anh đang ở phòng khách nghe điện thoại, chắc là công việc.
Lúc nãy đi dạo biển cũng khá lâu nên bây giờ cũng đã trưa.
Cô đang mải suy nghĩ trưa nay nên ăn gì thì giọng anh bỗng cất lên:
- Em đang nghĩ gì thế?
Cô giật mình, quay lại nhìn anh rồi cười cười đáp lại:
- À, không có gì, anh nói chuyện điện thoại xong rồi sao?
Anh gật đầu rồi kéo cô đến ghế sopa ngồi.
Cô lại hỏi tiếp:
- Chúng ta ở đây bao lâu.
- Một tuần.
Cô ngạc nhiên, lâu thế sao, cô nghĩ cùng lắm là hai ngày thôi chứ.
- Vậy còn công việc của anh thì sao?
- Anh sắp xếp xong rồi, em không cần lo.
- À, em quên mất, vậy trưa nay chúng ta ăn gì?
- Trong bếp, anh mua đầy đủ đồ rồi đó, chúng ta sẽ tự nấu.
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu.
- Vậy em đi nấu đồ ăn.
Cô đang định đứng dậy đi vào nhà bếp thì anh kéo cô lại, anh sẽ cùng làm với em.
Cô cũng vui vẻ đồng ý.
Thế là cả hai cùng đi nấu ăn.
Anh phụ trách rửa rau và thái rau, còn những việc còn lại là của cô.
Một hồi sau cũng đã nấu xong, cả hai cũng vui vẻ nói chuyện với nhau nhiều hơn, nhìn vào thật hạnh phúc.
Cô nhìn anh chăm chú thái rau mà miệng bất chợt cười.
Khoảnh khắc này cô muốn thời gian ngừng lại ở đây mãi mãi, cô thật hạnh phúc.
Cô cùng anhnhư bây giờ thật khiến cô vừa hạnh phúc nhưng cũng lo lắng sợ mất đi.
Cô biết hạnh phúc là thứ rất dễ có được nhưng lại cũng dễ mất đi.
Càng hạnh phúc bao nhiêu lại càng khổ sở bấy nhiêu.
Nhưng không cần biết tương lai thế nào, chỉ cần biết hiện tại là mơ hay thật cô đều chấp nhận chỉ cần có anh.
Cả hai nấu xong thì cùng ngồi vào bàn ăn.
Cô xới cơm cho anh rồi cho cô.
Anh nhận lấy rồi cười cảm ơn.
Hôm nay cô không biết đã thấy anh cười bao nhiêu lần rồi, cả cô cũng thế.
Anh gắp thức an cho cô, cô cũng gắp cho anh.
Cả hai bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
Trước nay chưa từng như thế, khi ăn cơm luôn là im lặng từ bắt đầu đến lúc kết thúc bữa ăn.
Nay anh lại chủ động lên tiếng trước:
- Hân, em có định xin việc mới ở đâu chưa?
- Dạ, chắc tạm thời chưa, em đang hoàn thành một bộ sưu tập còn dang dở, chắc sau khi xong em sẽ xin việc vào một công ty nào đó.
- Cũng được, em không cần đi làm cũng không sao, anh có thể nuôi em.
- Dạ.
Cô cười hạnh phúc, đây mới chính là vợ chồng là gia đình.
Lúc trước cả hai chẳng khác gì người dưng vậy.
Anh sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến công việc của cô, ngay cả cô ở công ty làm chức vụ gì anh cũng không biết.
Thế mà bây giờ ạn quan tâm cô hơn rồi.
Cảm giác được người mình yêu quan tâm chăm sóc thật tuyệt, đây chính là thứ mà một năm qua cô luôn cần, cuối cùng thì cũng được trải nghiệm rồi.
Hạnh phúc chết mất.
Ăn xong cô thu dọn rồi cả hai cùng ra phòng khách xem tivi.
Xem một hồi thì cô ngủ quên.
Anh thấy thế liền bế cô đưa về giường, đặt cô ngay ngắn một bên, anh cũng qua bên còn lại nằm xuống ôm cô nhắm mắt vào ngủ.
Gần đây, công việc quá nhiều anh phải làm tới 1,2 giờ sáng mới đi ngủ nên cũng khá mệt.
Hơn nữa vì để đưa cô đi du lịch mà anh nghỉ hẳn một tuần, hẳn là có rất nhiều công việc anh phải tranh thủ làm trước.
Anh không được ngủ nhiều.
Đặc biệt là anh hình như nghiện cô rồi, chỉ cần cô bên cạnh là anh lại chẳng muốn làm bất cứ điều gì, chỉ muốn ôm cô ngủ thôi.
Anh cũng cảm thấy mình rất lạ, nhưng lại không cưỡng lại