Sáng hôm sau
Cô vừa thức dậy thì đã không thấy anh đâu, còn nghĩ anh thức sớm nên đã đi dạo ở ngoài rồi.
Cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đồng thời thay một bộ váy nhẹ nhàng, nhìn cô thật thuần khiết, nhưng cũng mang một nét cuốn hút quyến rũ.
Cô bước ra ngoài sân thấy bà đang quát sân, ông thì ngồi bàn uốn trà, nhưng vẫn không thấy anh đâu.
Thế là cô liền lấy điện thoại ra gọi cho anb, sau một hồi tút thì có người bắt máy.
- Alo, anh đang ở đâu thế?
Dạ, phu nhân, tôi là Tuấn Kiệt trợ lý của giám đốc, anh ấy đang bận, hiện giờ đang ở công ty.
- Công ty sao?
- Dạ đúng vậy, do công ty có việc đột xuất nên giám đốc phải về đây liền.
Anh ấy không kịp nhắn cho cô, nhưng anh ấy dặn cô rằng nếu muốn về thì gọi vào số điện thoại này, tôi sẽ sắp xếp người đưa cô về.
Hoặc cô có thể ở đó vài ngày, chừng nào muốn về thì gọi.
Cô như đã hiểu nên đáp lại lời anh trợ lý:
- Ừ cám ơn anh, vậy có gì anh chuyển lời với anh ấy tôi sẽ ở lại chơi với ông bà thêm vài hôm, à anh cũng nói dù công việc nhiều thế nào thì vẫn phải chú ý sức khỏe, không được bỏ bữa.
- Dạ tôi sẽ chuyển lời cho giám đốc.
- Cám ơn anh, tạm biệt.
- Tạm biệt.
Cuộc gọi vừa kết thúc thì anh trợ lý thở dài một hơn, cảm thấy có chút tội lỗi, phu nhân tốt thế mà anh lại phải nói dối giùm giám đốc lừa phu nhân.
Đồng thời cảm thán " Phu nhân thật dễ tin người, anh chỉ mới nói thế cô cũng tin không có chút nghi ngờ gì".
Anh ta cảm thấy thương cho người phụ nữ này, cũng thắc mắc phu nhân tốt thế sao giám đốc còn làm vậy, ngay cả anh cũng nhìn ra giám đốc và phu nhân gần đây đều có tình cảm, đặc biệt là gần đây mối quan hệ của hai người còn đang tốt nên, thế mà bây giờ lại
Tuy trong lòng anh trợ lý thấy có lỗi với cô nhưng anh chỉ là một nhân viên bé nhỏ, làm công ăn lương, chủ sai gì thì làm nấy, hơn nữa ông chủ này của anh đối xử với nhân viên rất tốt, nên anh không thể bán đứng anh ấy được.
Chỉ cầu mong rằng giám đốc của anh lựa chọn đúng đắn, nếu không thì lần này anh ấy thật thảm.
Bởi anh biết cô Gia Hân này nhìn vẻ ngoài thì có vẻ yếu đuối nhưng theo như anh quan sát, đánh giá, tiếp xúc qua vài lần thì anh lại thấy cô chính là một người rất bản lĩnh, dứt khoát à nha.
Nhưng có lẽ vì yêu giám đốc nên cô ấy mới không quá phô diễn bản lĩnh mà lại thể hiện sự dịu dàng của một người nội trợ trong gia đình.
Tình yêu có thể khiến con người trở nên hèn mọn đến thế.
Anh trợ lý tuy chưa có bạn gái nhưng lại có một bản lĩnh là quan sát người khác rất tỉ mỉ, anh ta có thể hiểu rõ một người bằng cách quan sát họ.
Bởi thế anh ta mới có thể làm trợ lý của anh.
Anh ta cũng đoán tính cách của cô thông qua sự quan sát tỉ mỉ của mình, những kết luận của anh chưa bao giờ sai cả.
Anh ta cũng mong rằng mình có thể may mắn cưới được một cô vợ giống như cô.
Ý là giống về tính cách, sự khiêm tốn, nhã nhặn và là một người phụ nữ của gia đình, chứ không phải là anh trợ lý thích cô đâu nhá.
Anh ta cảm thấy mọi người nói cô gái lấy được giám đốc thật tốt số.
Nhưng trên thực tế người may mắn trong cuộc hôn nhân của họ lại là giám đốc, còn vợ của anh may mắn hay bất hạnh thì chưa biết.
Bởi trong cuộc hôn nhân của họ,anh ta tuy là người ngoài cuộc nhưng do là trợ lý thân cận của anh nên biết không ít chuyện.
Anh ta phải công nhận anh là một người tốt, chung thủy, có thể nói là si tình nữa, nhưng anh ta cứ cảm thấy giám đốc đang chọn lựa sai thì phải.
Nhưng đó cũng chỉ là trước cái nhìn của anh ta, còn sai hay không thì người trong cuộc sẽ tự phải chịu.
Anh ta cũng không nghĩ nữa, dù sao chuyện nàu là chuyện riêng của gia đình họ, anh cũng đâu có quyền can thiệp hay thắc mắc.
Nghĩ thế anh ta lại trở vào phòng bệnh.
Tại phòng bệnh của Bảo Vy
Cô ta đang ngồi trên giường ăn cháo, ngồi bên cạnh chính là giám đốc của anh.
Chẳng phải công ty có việc gấp gì, mà việc gấp ở đây chính là cô Bảo Vy tự tử.
Chưa hiểu gì thì phải bắt đầu kể về tối ngày hôm qua.
11h tối hôm qua
Sau khi cô ta nói chuyện với anh xong trong lúc túng quẫn đã nghĩ tới tự tử.
Cô ta tiến vào nhà bếp cầm con dao tự cắt vào cổ tay mình.
Máu dần dần chảy ra nhuộm đỏ cả một bên váy, sau đó cô ta vì mất quá nhiều máu mà ngất đi.
Tuấn Kiệt trợ lý của anh, sau khi nghe anh nhờ đến xem cô ta thế nào, thì lật đật chạy qua nhà cô ta.
Anh ta nhấn chuông rồi gõ cửa nhưng cũng chẳng thấy ai ra mở cửa, anh ta hết cách thử vặn tay nắm cửa, ấy vậy mà cửa lại không đóng, anh ta đẩy cửa đi vào, vừa ngó vào trong vừa gọi tên cô ta:
- Cô Bảo Vy, cô có ở nhà không?
Gọi mãi cũng chẳng thấy ai