Trên đường về
Quỳnh Lam tuy say nhưng cô vẫn còn chút tỉnh táo.
Lúc xe dừng đèn đỏ cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một đôi trai gái đang nắm tay nhau đi trên vỉa hè.
Không biết chàng trai nói gì với cô gái đó mà khiến cô ấy cười rộ lên thật ngọt ngào.
Cô cũng bất giác mỉm cười theo, nhưng lại mang chút thê lương, chua xót.
Thật giống thời cô còn học đại học.
Lúc đó cô và Minh Quân cũng như thế, yêu nhau suốt nhiều năm liền, tới lúc kết kết hôn cả hai vẫn ngọt ngào như thế.
Quỳnh Lam lúc còn đi học thường thích đi bộ về nhà.
Bởi chỉ có đi bộ cả hai mới được đi cùng nhau lâu hơn.
Quỳnh Lam cũng giống cô gái kia thường bị anh chọc cười mỗi lần đi chung.
Tuy dáng vẻ bên ngoài của Minh Quân có phần lạnh lùng nhưng đối với cô, anh luôn dịu dàng.
Cũng chính vì thế mà cô yêu anh không lối thoát.
Nào ngờ những năm tháng tươi đẹp như thế lại đổi lại kết cục như ngày hôm nay, thật nực cười.
Quỳnh Lam cũng không nhìn hai người kia nữa, cô quay vào nhìn về phía trước, cùng lúc đó Hoàng Thiên cũng lái xe đi.
Hoàng Thiên nãy chứng kiến mọi biểu cảm của cô, anh ta có chút hiếu kì, cô gái này sao lại có nhiều suy nghĩ phức tạp như thế, vừa rồi nhìn ra ngoài cửa còn vẻ mặt chua xót, có phần đau lòng.
Nhưng vừa quay lại liền trở về lạnh lùng như ban đầu.
Nghĩ thì nghĩ thế chứ anh ta cũng không hỏi cô, bởi biết có hỏi, chưa chắc cô đã trả lời.
Quỳnh Lam cũng chẳng chú ý đến người bên cạnh, cô tại tiếp tục rơi vào những suy nghĩ của bản thân.
Cả đời này cô cũng không ngờ bản thân và Minh Quân trở nên thế này, càng không ngờ người ngày ngày nói yêu cô, cùng cô yêu suốt chín mười năm lại phản bội cô.
Nhưng điều không ngờ còn nhiều lắm.
Nhớ lại chuyện năm đó lại đau lòng.
Bình thường cô cũng không muốn nghĩ lại mấy chuyện đó làm chi.
Nhưng không biết là do rượu hay vừa rồi cô nhìn thấy cặp tình nhân kia mà chuyện cũ không ngừng hiện ra trước mắt.
Hiện ra gương mặt chằng trai ấy, cô nhớ về anh.
Nhớ về anh thì lại nhớ về những việc anh đã làm với cô.
Nhớ năm đó khi Gia Hân mất tích cô đã rất buồn rồi.
Tự nhiên cô nhớ Minh Quân, nhưng lúc đó hai người vẫn còn giận nhau chuyện cô thư kí kia.
Anh thì đi công tác suốt mấy tháng.
Ban đầu chỉ kêu đi có một tháng, thế vậy mà lại đi suốt mấy tháng liền.
Quỳnh Lam rất nhớ anh thế là cô hỏi thăm anh đi công tác ở đâu.
Biết được nơi anh ở cô liền book vé đi.
Quỳnh Lam hớn hở đến khách sạn nơi anh ở để tạo cho anh bất ngờ, vì muốn làm lành mà cô còn chu đáo chuẩn bị một chiếc bánh kem do chính mình làm tới.
Quỳnh Lam vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã được cưng chiều chưa từng phải đụng tay vào việc gì.
Nhưng lúc còn đi học cô vì anh mà học nấu ăn, cũng biết nấu vài món.
Nhưng lúc cả hai ở cùng anh không cho cô nấu, anh rất cưng chiều cô.
Lúc cả hai lấy nhau cũng vậy, anh mướn người về nấu ăn, cô chẳng phải động vào việc bếp núc.
Thế mà hôm nay cô lại chịu khó vào bếp làm bánh cho anh, nấu ăn thì cô còn biết chứ làm bánh thì cô chưa làm bao giờ, thế nên chiếc bánh này cô đã làm hư rất nhiều lần, cuối cùng cũng được một chiếc bánh khá ưa nhìn đem đến.
Cô vui vẻ cầm hộp bánh gõ cửa phòng.
Nhưng người mở cửa không phải anh mà là một cô gái, hơn nữa cô ta chính là cái cô thư kí Kim Tuyền.
Cô ta chỉ mặc một chiếc đầm ngủ màu đen trong khá quyến rũ, cổ áo khoét khá sâu thấy cả rãnh ngực, cùng bầu ngực lấp ló sau chiếc váy mỏng.
Mới đầu cô còn khá ngỡ ngàng chưa kịp nói gì.
Nhưng nghĩ lại có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, có khi cô đi lộn phòng.
Đang định coi lại số phòng thì trong phòng lại phát ra giọng đàn ông trầm ấm:
- Ai đến vậy?
Bỗng chốc Quỳnh Lam giật mình, giọng nói này quen thuộc đến vậy, cô đã nghe suốt mười mấy năm sao có thể không nhận ra giọng nói của chồng nhìn, nhìn lại số phòng cũng không sai.
Quỳnh Lam bắt đầu không khống chế được tức giận đùng đùng đẩy Kim Tuyền, cô hùng hổ bước vào.
Cô ta cũng đi vào.
Vừa vào thì đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang cởi trần nửa nằm nửa ngồi trên giường, cô ta sau đó cũng bước đến ngồi hẳn lên người anh, mắt còn không quên chớp chớp vài cái khiêu khích cô, miệng thì cười.
Lúc này cô nào sao bình tĩnh được nữa, ném luôn chiếc bánh kem xuống đất, lao tới kéo cô ta ra, vả vào mặt ả vài phát đau điếng, sau đó quay sang trách cứ anh.
Minh Quân mặt vẫn không đổi sắc bình thản đến đỡ con ả kia dậy, chẳng có một chút hối lỗi.
Cô thấy thái độ đó liền phát điên lên quát:
- Anh đang làm gì vậy hả?
Minh Quân vẫn bình thản quay lại nhè nhẹ đáp nhưng nghe ra rất lạnh nhạt:
- Như cô nghĩ.
Cô như không tim vào tai mình, sao anh nói nghe mà nhẹ thế, không giải thích tức là thừa nhận rồi sao.
Quỳnh Lam lòng đau như cắt, cô không kiềm chế được nữa mà nước mắt bắt đầu chảy, cất giọng đanh thép:
- Anh hay lắm, vậy mà lại phản bội lại tôi, ngoại tình với con ả này.
Thì ra đã có kế hoạch từ trước.
Minh Quân nói lần này không đem cô ta đi công tác, không có nghĩ là cô ta ở lại.
Anh thật sự không đem cô ta đi để làm việc nhưng là để làm tình nhân.
Thật biết cách diễn kịch.
Thế nhưng bây giờ lại không tiếp tục diễn nữa, phải chẳng thật sự muốn đá cô đi rồi.
Hay thật đấy.
Máu nóng trong người Quỳnh Lam lại tràn lên tới não tức giận quát:
- Không diễn nữa à, hạ màn rồi à.
Thì ra lúc trước không chịu đuổi cô ta là vì hai người đang dan díu với nhau.
Nói xong Quỳnh Lam bỗng cười lên, nhưng nụ cười của coi hiện tại hết sức méo mó, cười nhưng nước mắt vẫn chảy ra.
Tức giận vó, uất ức có, căm hận có, nhưng nhiều nhất vẫn là sự đau lòng.Tuy cười nhưng còn xấu hơn cả khóc.
Dừng lại một lát cô lại nói tiếp:
- Vậy mà tôi còn ngu ngốc làm bánh đến làm lành với anh.
Lừa được tôi anh vui lắm phải không?
Nghe cô nhắc tới bánh anh liền dời tầm mắt đến chiếc hộp ở đằng kia.
Vì bị ném mạnh mà chiếc hộp biến dạng, bánh ở trong cũng dập nát, có ít kem còn vương cả ra ngoài sàn.
Nhìn Minh Quân chẳng có phản ứng gì nhiều, Quỳnh Lam càng uất hận.
Nhưng cô đã bình tĩnh hơn, cô lấy tay gạt nước mắt, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng, sắc lạnh nói:
- Coi như tôi bị mù đi mới bị loại đàn ông như anh lừa.
Nhưng các người khiến tôi đau thì các người cũng sẽ không được dễ chịu đâu.
Đồ khốn nạn.
Vừa dứt lời cô tiến đến tát vào mặt anh liền hai phát, sau đó quay qua cầm lấy bình hoa đập mạnh vào bàn khiến nó