Mạc Ảnh Quân tiện tay đưa một chiếc lá nhỏ hình thoi màu xanh cho nhóc con trên vai, bản thân cũng cầm một chiếc lá khác cho vào miệng ăn.
Vừa ăn vừa bước tiếp, Mạc Ảnh Quân nhìn qua bản đồ định vị.
Lâu đài xa quá đi, hắn mang theo nam chủ đi hơn năm ngày rồi.
Mà tên nam chủ này thật sự là vô dụng . . . . .
(Nam chủ: Whyy? Ta bé tí xíu mà!)
Hắn mang theo bao nhiêu niềm mong chờ cùng hân hoan đối với nam chủ, nghĩ rằng gặp được nam chủ thì mọi chuyện sẽ tốt lành hơn, ai ngờ . . . . . !
Tên nhóc con vô dụng này suốt ngày vắt vẻo trên vai hắn, bảo đi tìm đồ ăn cũng không biết, bảo bay lên tìm đường cũng không bay cao được, bảo giúp hắn đuổi thú rừng đi cũng không làm xong.
Làm hại cả hắn cả nam chủ suốt năm ngày qua đều không có gì để ăn, bắt buộc phải hái tạm mấy lá cây bên đường nhìn qua có vẻ an toàn cho tạm vào miệng.
Hắn cũng muốn đi bắt động vật để no bụng lắm chứ, khổ nỗi mấy con thú ở đây toàn là dạng đột biến.
Có ai thấy con thỏ cao hơn 1m bằng nửa người hắn biết phun độc không? Con gà có thể duỗi cổ ra để tập kích động vật khác? Con hổ mọc cánh sau lưng và mọc sừng khắp người? Con chim sẻ nhỏ bằng bàn tay đột nhiên biến thành khổng lồ cao gần 3m biết hộc lửa thả khói?
Ai nói cho hắn biết thế giới này rốt cuộc là bị làm sao ?
Huyết tộc có sức mạnh bất tử, động vật kinh khủng không thể chạm vào, cây cối cũng biết chạy trốn người.
Thế giới này toàn dân biến dị hả ?
Càng nghĩ càng khó chịu, Mạc Ảnh Quân đưa tay túm lấy nhóc con đang lượn lờ trước mặt quẳng ra sau.
Mặc kệ tiếng 'chit chit' đáng thương vang lên, Mạc Ảnh Quân tiếp tục hướng về phía lâu đài đi.
Đi thêm ba ngày nữa, Mạc Ảnh Quân cuối cùng cũng thấy được cánh cổng của tòa lâu đài trước mặt.
Ánh mắt thanh niên phút chốc sáng rực lên, hoàn cảnh khó khăn của hắn kết thúc rồi !
Mạc Ảnh Quân có thể tưởng tượng ra được một căn phòng rộng ấm áp có chăn gối đệm êm, một bàn ăn trải dài với những món bánh ngọt thân yêu, một bộ quần áo mềm mại thoải mái.
Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng.
Mạc Ảnh Quân vừa bước một chân qua cánh cổng, một lũ người có cánh dơi bay ra xách hắn lên ném về phía khu rừng.
Sau khi lấy lại tinh thần, Mạc Ảnh Quân phát hiện ra một sự thực phũ phàng . . . . . .
Hắn quay lại điểm xuất phát, là nơi mà mười ngày trước hắn đứng.
Đùa nhau à ?
Lũ Huyết tộc ngu ngốc, mở to mắt ra mà xem Vương của các người này !
Đúng ha, sao nãy giờ không thấy nam chủ đâu ?
Mạc Ảnh Quân quan sát xung quanh, một màu xanh mướt của cây cối.
Bỗng nhiên cảm nhận được động tĩnh từ chỗ cổ áo, Mạc Ảnh Quân cúi đầu xuống liền thấy nhóc con đang tròn xoe mắt ngây thơ nhìn hắn, thấy hắn nhìn còn kêu 'chit chit' mấy tiếng, âm thanh hân hoan vui sướng.
Douma nó, hắn tốn biết bao nhiêu thời gian với công sức để mang nam chủ đến lâu đài, thế nhưng không được cảm ơn thì thôi lại còn bị bắt quay trở lại điểm xuất phát.
Mà tên nam chủ chết tiệt này cũng không biết đi ra để bọn Huyết tộc kia nhìn rồi nhận Vương.
Nhìn nhìn điểm đen trong bản đồ định vị, quay phải quay trái quan sát cây cối um tùm xung quanh, lại cúi đầu xuống ngắm nhóc con đang ngoác miệng ngây ngô cười.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc nâng tay lên tóm lấy nhóc con đang bám trên cổ áo, lấy một tư thế vận động viên bóng chày tiêu chuẩn, tay dùng sức quẳng cục lông đen bay vút ra ngoài.
'Chit chit ------------'
Đợi đến lúc bé con bay về đã là gần mười phút sau, Mạc Ảnh Quân thản nhiên liếc nó một cái liền nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Sau khi ném