Mạc Ảnh Quân nhíu mày, giật tay lại.
Còn đang si mê thưởng thức 'món ăn', Sir cụt hứng nâng mắt lên liền bắt gặp vẻ mặt khó chịu như ăn ruồi bọ của Mạc Ảnh Quân, thoáng cái ủy khuất.
Người này đồng ý cho hắn ăn rồi mà, sao bây giờ lại đổi ý, lại còn vẻ mặt chán ghét kia nữa.
"Quân Quân. . . ."
Sir ủy khuất ôm lấy Mạc Ảnh Quân, rầm rì kêu như con thú nhỏ.
Mạc Ảnh Quân nhìn vẻ mặt đáng thương của nam chủ, lại nhìn bàn tay bị liếm ướt sũng, không biết phải nói gì.
Cuối cùng đưa hai viên đá Lưu Ly ra trước mặt nam chủ, Mạc Ảnh Quân nghiêm túc mở miệng.
"Ăn cái này." Không phải tay ta.
"A ?" Sir mờ mịt nhìn viên đá, hóa ra nãy giờ là hắn hiểu lầm hả ?!
Còn tưởng Quân Quân đã chấp nhận hắn, ai ngờ chỉ một chút hiểu lầm mà thôi.
Mạc Ảnh Quân nghi vấn nhìn nam chủ càng lúc càng ủ rũ, không hiểu gì cầm viên đá lắc lắc trước mặt hắn.
"Ăn đi."
Đầu xù lần nữa cúi sát xuống bàn tay Mạc Ảnh Quân, Sir có chút tiếc nuối nhìn những ngón tay thanh mảnh bên cạnh, còn hai ngón nữa hắn chưa liếm xong, thật đáng tiếc.
Bất quá, nếu Quân Quân đã mở miệng muốn hắn ăn hai viên đá này vậy thì đương nhiên phải thực hành ngay lập tức, cùng lắm là đau bụng một chút.
Ngậm hai viên đá ánh lưu ly vào miệng, Sir còn chưa kịp nhai nát nó liền hòa tan, chui tọt xuống bụng hắn.
Bối rối nhìn Mạc Ảnh Quân, muốn mở miệng than vãn với hắn lại bị cơn đau bụng đột nhiên kéo đến.
"Ô. . ."
"Sir ?"
Mạc Ảnh Quân sửng sốt, ôm lấy thân hình run rẩy của Sir vào lòng.
Đang yên đang lành, lại làm sao rồi ?
Hai mắt đỏ hoe, Sir bám chặt lấy áo Mạc Ảnh Quân, khổ sở rêи ɾỉ.
Mạc Ảnh Quân vội vàng gọi quản gia đến xem nam chủ, nhưng lại bị hắn hất ra, bất đắc dĩ phải ôm người này về phòng.
"Sir, ngươi làm sao ?" Đưa tay sờ trán Sir, nhiệt độ bình thường.
Không được đáp lại, Mạc Ảnh Quân định ra ngoài hỏi quản gia, một tia sáng bỗng lóe lên, tiếp theo hàng ngàn hàng vạn tia sáng bay ra khỏi người Sir chiếu sáng cả căn phòng, những tia sáng dần dần ôm lấy người nằm trên giường, cuối cùng bọc kín lại trông như một cái kén.
Đợi đến lúc ánh sáng tan hết, một cái đen lấp lánh lại xuất hiện, treo lơ lửng trong phòng.
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên bên tai Mạc Ảnh Quân.
'Ting, hoàn thành nhiệm vụ ẩn: đưa Lưu Ly lệ về chỗ của nó. Phần thưởng: một hộp chứa thức ăn 1000 ô, hiệu lực vĩnh cửu.'
"What ?"
Mạc Ảnh Quân sững sờ, đùa cái gì thế.
Đưa nam chủ ăn hai viên đá là nhiệm vụ hoàn thành rồi ?
Chẳng lẽ. . . . . hai viên đá này vốn từ người nam chủ bay ra, sao lại bay ra được, chẳng lẽ là . . . . . từ đằng sau ?
Nghĩ đến có chút kinh tủng, Mạc Ảnh Quân lắc lắc đầu.
Thôi kệ đi, dù sao cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, hộp thức ăn lại trở về bên người ta. (//▽//)
Nhưng mà, nếu hai viên đá Lưu Ly này là của nam chủ, vậy tại sao hắn vừa ăn vào lại bị đau bụng đến mức hóa kén.
Nam chủ dù sao cũng là Huyết Vương, không sao đâu nhỉ . . . . . .
Mạc Ảnh Quân nhíu mày trầm tư, không để ý đến cái kén đen dần dần to ra thành cỡ một người thanh niên đang đứng, chỉ thấp hơn Mạc Ảnh Quân nửa cái đầu.
'Loạt xoạt'
Nghe thấy tiếng động, Mạc Ảnh Quân nhìn về hướng cái kén.
Một thiếu niên xinh đẹp như tranh vẽ bước ra khỏi kén đen đằng sau.
Hắn sở hữu một mái tóc dài đỏ thẫm, màu mắt càng đỏ như máu, diện mạo cực kì diễm lệ, nhưng thần thái lại cuồng vọng đến cực điểm.
Thế nhưng, khi đôi mắt nhuốm máu chuyển về phía thanh niên đối diện, thần thái lại ôn nhu mà lưu luyến.
Hồng y lộng lẫy tựa như đóa hoa hồng nở rộ, tóc dài đỏ sẫm tùy ý xõa xuống đằng sau, khiến gương mặt tinh xảo càng thêm trắng trẻo, mị hoặc nhân tâm.
Mạc Ảnh Quân ngơ ngác nhìn.
Sir ngẩng đầu