Mạc Ảnh Quân khẽ thở phào một hơi, nam chủ cuối cùng cũng đến.
Hắn cũng không ngại dùng tinh thần lực, nhưng mà năng lượng không đủ nên rất dễ hôn mê, có khác gì tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Người đã đến, chỉ là . . . . .
"Ô ô. . . Quân Quân, ta nhớ ngươi muốn chết ~" Đại Vương ủy khuất ôm chặt lấy người Mạc Ảnh Quân dụi dụi.
Khóe miệng Mạc Ảnh Quân run rẩy nhìn đầu xù đỏ thẫm trước ngực, ngươi muốn ôm muốn hôn thế nào cũng được, nhưng mà trước hết phải cởi trói cho ta đã chứ !
Có lẽ là tâm linh tương thông, sau khi Sir đại nhân ôm chán chê liền cởi dây trói, bất quá có chút ý nghĩ đen tối trong đầu không cần nói ra là được.
Thật muốn trói Quân Quân cả đời ~
Đám người kia không biết đã chạy từ đời nào, căn nhà hoang trống vắng âm u chỉ có mỗi hai người đang trêu chọc nhau không biết mệt mỏi.
Dùng hết sức đẩy cái đầu xù muốn dán vào đây, Mạc Ảnh Quân nghiêm túc mở miệng, "Đừng nháo, có chuyện gì xảy ra ?"
"U, Quân Quân đây là quan tâm ta sao, thật sự là phúc mười tám đời của ta mà." Sir cong cong mắt.
Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày,