Mạc Ảnh Quân nhìn quả tim máu trước mặt, chân không tự giác lùi ra sau vài bước, thiếu niên phát hiện liền đứng bật dậy ném quả tim máu sang bên cạnh, nhe răng nhếch miệng lao lên.
'Bốp'
Nhìn một bên mặt đỏ ửng của thiếu niên, Mạc Ảnh Quân có chút không được tự nhiên lùi thêm vài bước nữa.
Này không trách hắn được, tên ngốc này tự nhiên hung hăng nhào lên, hắn chỉ là đấm lại theo bản năng mà thôi.
"Ô ô." Thiếu niên dùng tay cào cào bên má, ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.
Đến bây giờ Mạc Ảnh Quân mới phát hiện ra, thiếu niên này luôn kêu rầm rì mà không nói chuyện, chẳng lẽ bị câm rồi?
Vừa tiến thêm một bước, cặp mắt vàng kim liền sáng rực lên, việc này khiến Mạc Ảnh Quân càng cảm thấy bản thân thật tội tỗi.
"Ngươi không thể nói chuyện?" Mạc Ảnh Quân do dự nhìn thiếu niên.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn Mạc Ảnh Quân, đột nhiên tiến lại gần đưa tay kéo ống quần hắn, ngửa mặt cười ngây ngô.
Mạc Ảnh Quân nhìn hắn, không biết nên nói cái gì.
'Kí chủ. . . . .' Thều thào.
"Nga, ngươi tỉnh rồi à?" Âm thanh ngạc nhiên.
'. . . . Ta hận ngươi.' Phẫn nộ.
"Nha."
'. . . . .' Nó cảm thấy chỉ số may mắn của nó còn thấp hơn cả kí chủ nên mới có thể kí kết với hắn.
Mạc Ảnh Quân bỗng nhớ ra gì đó, lập tức hỏi hệ thống, "Ngươi có biết thiếu niên này bị sao không?"
Bạch hồ nằm trong không gian khóc không ra nước mắt, kí chủ nhà người khác nịnh nọt hệ thống đủ điều để lấy chỗ tốt, kí chủ nhà này thì để hệ thống bị đau đến tê tâm liệt phế xong còn đi giúp cho kẻ thù, thật không thể chấp nhận được, nó muốn cáo trạng!
Còn không kịp gào thét ra ngoài bộc bạch nỗi lòng, kẻ thù bóp cổ làm thương bản thân đã đập vào mắt nó, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn nhìn chằm chằm kí chủ đại nhân.
'. . . . .' Kí chủ, ngươi không nói gì đã lôi ta ra đây đối mặt với kẻ thù, tâm địa thiện lương của ngươi còn sao?!
(Quân: Ta có à?)
Phát hiện hệ thống không đáp lại, Mạc Ảnh Quân rất vô lương tâm mà lắc lắc bạch hồ mấy cái khiến đầu óc nó choáng váng.
'Dừng. . . . dừng tay!' Bạch hồ ôm lấy cánh tay thanh niên, mếu máo kêu.
Mạc Ảnh Quân nhìn nó, "Thiếu niên này bị sao?"
'Kệ hắn nha, ngươi quan tâm làm gì!' Bạch hồ túm lấy cổ áo thanh niên, phẫn nộ gào lên.
"Ô ô!"
Thiếu niên phát hiện con lông trắng tròn vo kia vô lễ với thanh niên, vô cùng bất mãn phát ra âm thanh hung ác, tay đưa lên muốn lôi nó xuống lại bị Mạc Ảnh Quân chặn lại.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hai tên thi nhau gào thét trước mặt, nội tâm có chút buồn phiền.
"Được rồi, không trả lời thì thôi, chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ đi." Mạc Ảnh Quân vuốt ve bộ lông mềm mại của hồ ly, khẽ gật đầu với thiếu niên liền quay người đi.
"Ư ư?" Thiếu niên bối rối túm chặt góc quần Mạc Ảnh Quân, vẻ mặt ủy khuất như bị bỏ rơi.
". . . . Ngươi không thể đi theo." Mạc Ảnh Quân khó khăn nói ra câu này.
Dù sao hắn và người này không quen, đã thế lại còn núi thi thể đằng sau đang chảy máu me lênh láng, hắn không muốn bản thân dính vào việc gì nữa, làm nhiệm vụ nhanh rồi thoát khỏi thế giới này thôi.
"Ư ư?" Thiếu niên có vẻ như không hiểu, dùng cả hai tay ôm chân Mạc Ảnh Quân, hai má hơi phồng lên giận dỗi.
Bạch hồ đột nhiên cào một phát lên tay thiếu niên, tiếp đó nhếch mép nói, 'Tên ngu xuẩn, còn không mau buông quần kí chủ đại nhân ra.'
Thiếu niên tức giận trừng mắt nhìn nó, bất quá dưới tầm mắt của thanh niên vẫn không dám ra tay, chỉ biết túm quần 'ô ô' ủy khuất kêu.
Mạc Ảnh Quân tóm gáy bạch hồ lên nhét vào lòng, nghiêm túc nói với thiếu niên, "Thật sự xin lỗi, nhưng mà ta không thể mang ngươi theo." Nói xong liền giật chân ra, xoay người bước đi.
Đi được vài bước cảm thấy không đúng lắm, Mạc Ảnh Quân hơi hơi quay đầu lại liền thấy tiểu cẩu, à không, thiếu niên nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nhìn hắn, hai tay siết chặt lấy cái áo vốn đã đủ làm vải rách.
Biết bản thân không làm gì đó liền không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi trong lòng, Mạc Ảnh Quân rối rắm một chút liền lấy từ trong [Túi] ra gói kẹo bạc hà đặt vào lòng thiếu niên, thấp giọng nói, "Cho ngươi, tạm biệt."
Bạch hồ trừng mắt, 'Không . . . .!' Chưa nói dứt câu đã bị Mạc Ảnh Quân nhanh tay bịt miệng lại.
Thiếu niên ôm lấy gói kẹo bạc