Mạc Ảnh Quân hướng về phía bọn họ gật đầu một cái, thần tình lạnh nhạt.
Nam nhân đầu đinh đứng bên cạnh Tịch Viêm nhíu mày, ánh mắt tràn đầy sự khó chịu nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, nhếch mép nói, "Đội trưởng, không phải là tên kiêu ngạo lần trước đây sao?"
Tiểu Tang nheo mắt, định tiến lên lại bị Mạc Ảnh Quân ôm eo kéo lại.
Bé con bên cạnh bĩu môi, tay nhỏ vươn ra túm lấy góc áo Mạc Ảnh Quân khẽ đung đưa.
"Ngươi!" Nam nhân đầu đinh thấy họ không để ý đến mình, bật người định chửi.
"Câm miệng." Tịch Viêm liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.
Nam nhân đầu đinh hừ lạnh một tiếng liền dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm ba người đối diện.
Tịch Viêm tiến lên trước một bước, tầm mắt đảo qua thiếu niên và đứa bé đằng sau Mạc Ảnh Quân, như có như không hỏi, "Ảnh Quân, không biết đứa bé kia là?"
Mạc Ảnh Quân nhìn hắn, lạnh nhạt mở miệng, "Không phải việc của ngươi."
Tịch Viêm ". . . . ."
Không đợi tên kia đáp lại, Mạc Ảnh Quân mỗi tay một em đi lướt qua đám người vừa đến ra ngoài.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đợi đến lúc Tịch Viêm ho khan một tiếng dẫn đầu đi trước mới lục tục bước theo.
---------------------------
Vừa ra khỏi viện nghiên cứu, Tình Vũ lập tức lao nhanh đến trước mặt Mạc Ảnh Quân, gương mặt đỏ bừng, thần tình phẫn nộ gào thét.
"Mạc Ảnh Quân, Tiểu Tang, sao các người dám vứt ta lại một mình!"
Thiếu niên nhíu mày nhìn nàng, quay sang chỗ khác ngáp một cái liền đưa tay cầm đuôi sau mông mình vung vung.
Tình Vũ tức giận nhìn hắn, đang muốn mắng chửi người lại nhìn thấy một bé con đứng nấp sau chân Mạc Ảnh Quân, có chút tò mò tiến lên hỏi, "Nam thần, đứa bé này là ai?" Bé con này có vẻ khá thẹn thùng, đứng nấp đằng sau lộ ra đầu tóc xù xù.
Mạc Ảnh Quân nhìn thiếu nữ, một tay đưa ra đằng sau kéo bé con lên trước, "Con của ta."
"Cái gì?!" Tình Vũ trợn trừng mắt không thể tin được nhìn chằm chằm bé con đang ôm chầm lấy chân Mạc Ảnh Quân.
"Nó. . . . nó. . . ." Tình Vũ khóe miệng run rẩy nhìn đứa bé, bất tri bất giác nhìn về phía thiếu niên, câu nói bật thốt ra khỏi miệng, "Ngươi có thể sinh con?!"
Mạc Ảnh Quân hắc tuyến nhìn nàng, bất đắc dĩ cười khẽ, "Không phải."
Thiếu niên cũng bắt chước theo lộ ra thần tình khinh bỉ, cười nhạo nhìn nàng.
Tình Vũ rối rắm nhìn đi nhìn lại giữa thiếu niên cùng đứa bé, thần tình hoang mang, "Vậy. . . . đây là sao?"
"Đây là. . . . ."
Còn chưa nói xong, hàng loạt tiếng gào rú vang vọng đến, cùng với đó là hương vị máu tươi tràn ngập không gian.
Đám người Tịch Viêm chạy đến không kịp để ý đến Mạc Ảnh Quân, lập tức hướng về phía xe lương thực và vũ khí để bảo vệ.
Lần này xuất hiện không chỉ có tang thi mà còn có cả những sinh vật hình thù kì lạ, có vẻ như chúng thoát ra do viện nghiên cứu bị phá hủy.
Mạc Ảnh Quân nhanh tay kéo thiếu niên cùng Tình Vũ trốn sau bệ đá to bên cạnh, bé con trong lòng Mạc Ảnh Quân nhìn lướt qua tình cảnh hỗn loạn ngoài kia liền bĩu môi.
"Papa, không cần trốn, ta gϊếŧ." Âm thanh mềm mại nhu nhuyễn vang lên.
Thân hình ba người hơi dừng một chút, Tình Vũ tròn mắt nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của bé con trong lòng thanh niên, "Bé nói hay ghê . . . ."
"Không đùa." Mạc Anh liếc thiếu nữ một cái, thần tình khinh bỉ rõ rệt.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn bé con, "Được rồi, nếu ngươi muốn thì có thể ra."
Ánh mắt Mạc Anh sáng rực lên, "Thật sao!?"
"Nhưng không được bị bẩn." Mạc Ảnh Quân sờ sờ đầu bé con.
"Dạ!"
Vừa nói dứt lời, thân hình nhỏ con lóe lên một cái liền xông đến đám zombie gần đó, một tay phất ra máu văng khắp nơi.
Tình Vũ buồn rầu vuốt vuốt mặt, nàng đã không còn gì muốn nói nữa rồi, nhà này là mạnh từ trên xuống dưới, bá đạo cuồng quyến i như nhau, có còn để người khác sống hay không!
Có bé con tham gia, trận chiến rất nhanh đã kết thúc, khắp nơi la liệt thi thể của cả người và zombie.
Không đợi Mạc Anh chạy đến cầu tán thưởng với papa, Tịch