Ngay lúc Mạc Ảnh Quân muốn tiến gần hơn để quan sát, một tiếng hét chói tai vang lên.
Lý Nhã hoảng sợ lùi lại vài bước, âm thanh cồm cộp từ gót giày cao gót phát ra nghe càng thêm khó chịu.
"Tôi. . . . tôi vừa thấy có một bóng ma vụt qua!" Giọng Lý Nhã run run, cô bất giác nhích người lại gần chỗ nam chủ.
Tình Vũ nhìn lướt qua liền bĩu môi, "Chỉ là cái rèm cửa màu đen bị gió thổi thôi mà, sợ thì về đi."
Hải tiến đến ngó ngó cũng quay ra cười trêu Lý Nhã, "Nếu sợ ta có thể đưa ngươi về nha~"
Lý Nhã trừng mắt nhìn hắn liền hơi dựa người đến gần Lê Hạo, đáng tiếc nam chủ không có hứng thú cọ xát với cô liền né người ra khiến cô suýt ngã.
"Lê Hạo~" Lý Nhã làm nũng, đưa tay muốn kéo Lê Hạo liền bị hắn né lần nữa.
Tình Vũ cười rộ lên, "Nè, người ta không thích thì thôi cứ sân si hoài vậy, không biết xấu hổ à?"
"Cô!" Gương mặt Lý Nhã đỏ bừng lên, tức giận nhìn Tình Vũ.
"Làm sao?" Thiếu nữ hếch mặt, kiêu ngạo nhìn nàng.
"Mấy người đợi đấy!" Lý Nhã bật lên một câu liền xoay người bước đi, âm thanh cồm cộp do gót giày cao gót đập vào sàn nhà lại vang lên.
Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày một cái, âm thanh này hắn không thích, nghe thật khó chịu.
Đúng lúc này, Lý Nhã đột nhiên hét lên rồi ngã xuống, không biết đi kiểu gì thế nhưng gãy một gót giày.
"Cho chết." Tình Vũ hí hửng lên tiếng.
Mạc Ảnh Quân nhìn thiếu nữ vẻ mặt đắc thắng bên cạnh, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Cô ta đi thế không sao chứ?" Hạ Vũ có chút rối rắm hỏi, dù có không ưa thế nào thì cũng cùng phòng a.
"Kệ cô ta đi, tý thể nào chả quay lại." Tình Vũ nhún vai.
Mạc Ảnh Quân nhìn về phía bức tranh, chân dung thiếu niên đã biến mất, xuất hiện một bông hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi diễm lệ, phông nền đằng sau thế nhưng là màu thiên lam. Bức tranh tạo nên vẻ đẹp đối lập độc đáo, vừa ma mị vừa thanh nhã.
"Ta lên tầng hai xem." Mạc Ảnh Quân gật đầu với nam chủ liền đi lên, Tình Vũ muốn chạy theo lại bị Hạ Vũ kéo lại trừng mắt nhìn.
"Cái gì a?!" Tình Vũ khó chịu, nam thần đang ngày càng rời xa ta ô ô -----------
Vừa đặt chân lên tầng hai, Mạc Ảnh Quân cảm nhận được âm thanh đằng sau càng ngày càng bé, cuối cùng biến mất hẳn, tựa như không gian đang dần bị ngăn cách vậy.
Hắn bỗng cảm nhận được một con gió thổi qua, dường như còn có tiếng hít thở lúc có lúc không.
"Ai?"
Hắn quay lưng lại, đằng sau là một hành lang dài với những ngọn đèn hai bên, trông vô cùng âm u.
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, tiến đến căn phòng cuối hành lang.
Bên trong căn phòng lại rất ấm áp, tràn ngập ánh nắng dịu nhẹ.
Có một giá treo ở chính giữa căn phòng được phủ một lớp vải, có vẻ là một bức tranh.
Mạc Ảnh Quân đưa tay ra cầm mép vải, dần dần vén lên.
"Mạc Ảnh Quân!"
Giọng nói của Hải vang vọng lên, kèm theo tiếng bước chân tiến đến gần, "Có việc rồi, ngươi mau ra đây!"
Mạc Ảnh Quân buông tấm vải xuống, nhanh chóng bước ra ngoài rồi đóng cửa vào.
Không hiểu tại sao hắn có chút không muốn để người khác tiến vào căn phòng này.
"Ngươi đứng ở đây làm gì?" Hải nhướng mày, nghiêng người muốn đẩy cánh cửa ra.
Mạc Ảnh Quân dịch người chặn tay hắn, nhàn nhạt nói, "Không phải ngươi bảo có việc sao, đi thôi."
Hải hừ lạnh một tiếng liền xoay người đi trước.
Tình Vũ phát hiện nam thần xuống liền nhào đến, hô to, "Nam thần, cánh cổng không mở được!"
"Hửm?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt, tay đặt lên cánh cửa khẽ đẩy, nó từ từ mở ra.
Lê Hạo lắc đầu, "Không phải nó, là cánh cổng vào lâu đài cơ, chúng ta tìm đủ mọi cách cũng không mở được." Nam chủ nhìn hắn một lát liền nói tiếp, "Ngươi đi đâu mà lâu vậy?"
"Đúng đó, nam thần ngươi bỏ ta ở đây gần một tiếng rồi!" Tình Vũ phẫn nộ giơ tay lên hua hua.
"Một tiếng?" Mạc Ảnh Quân bất giác nhìn về phía bức tranh, hình hoa bỉ ngạn.
"Um! Có gì không đúng ạ?" Tình Vũ hoang mang hỏi.
"Không có gì." Hắn không nói việc xảy ra vừa nãy với họ, chỉ là không ngờ được rằng mình mới đi chưa đến mười phút mà thời gian lệch nhiều đến vậy.
"Uy, mọi người mau ra đây a!" Hạ Vũ từ bên ngoài chạy vào, hốt hoảng trừng mắt.
"Chuyện gì?" Lệ Hạo tiến lên đỡ nàng.
"Ngay cả bờ tường hay bất cứ lỗ hổng nào chúng ta cũng không ra được, chúng hoàn toàn lành lặn!" Hạ Vũ gương mặt tái nhợt.
"Là sao?"
"Lúc chúng ta đến không phải thấy được mấy lỗ hổng ngoài bờ tường sao, nhưng hiện tại nó đã lành lặn rồi, không có chỗ nào để ra khỏi đây, tường quá cao chúng ta không trèo được!"
"Cái gì?!" Hải trợn mắt lên, lập tức chạy vụt ra ngoài.
Quả thật lâu đài hiện tại tựa như trở về nghìn năm trước, vẻ đẹp tráng lệ hoàn mỹ như lúc mới xây, không một vết xước hay hỏng hóc gì.
"Làm sao bây giờ, chúng ta mắc kẹt ở đây rồi!?" Lý Nhã run giọng nói, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên mặt.
Mọi người trầm mặc không nói gì.
Chẳng lẽ tin đồn vùng núi ma quỷ có thật, tất cả những người vào trong đều không một ai có thể ra ngoài là thật?!
"Tất cả đều