Sáng hôm sau------
Đến giờ cậu vẫn có chút chưa quen, căn nhà đơn sơ lạnh lẽo bỗng chốc có thêm hai sinh mệnh, một bé tí hon đáng yêu được sinh ra từ quả trứng cùng một đứa bé bằng tuổi mình có ngoại hình giống y hệt bé tí hon.
Nếu không phải hai đứa liên tục gầm gừ nhau đầy thù hận có lẽ cậu đã cho rằng hai người này là anh em sinh đôi.
Phát hiện cậu dậy, bé tí hon cùng đứa bé lập tức dừng hành động đẩy nhau nhắm mắt giả vờ ngủ, một đứa còn cố ngáy o o như mình đang ngủ say lắm......
"Được rồi mau dậy đi." Cậu bất đắc dĩ mở miệng.
Đứa bé híp mắt chống đầu nằm nghiêng, một tay ôm lấy eo cậu. Bé tí hon ánh mắt sáng rực, hai tay nhỏ ôm lấy mặt cậu hôn một cái. Bất quá rất nhanh liền bị đứa bé nhíu mày lấy tay búng ra ngoài.
"......." Lại nữa, hai nhóc này thật là.
Hôm nay sẽ là một ngày mệt mỏi đây, cậu không những phải kiếm đồ ăn đủ miệng ba người mà còn phải kiếm tiền để trang trải cuộc sống hàng ngày nữa.
Tạm thời tiền thì chưa có, đồ ăn đành phải vào sâm lâm kiếm vậy, mong là vận may của cậu giống như hôm qua không gặp dã thú, chứ thân hình nhỏ nhắn này nó cạp miếng là tiêu đời luôn.
Một lần nữa nghiêm túc cất tiếng hỏi, "Hai người thật sự muốn đi cùng sao? Vào sâm lâm rất nguy hiểm."
Đứa bé siết lấy tay cậu, cười cong mắt, "Ngươi đừng sợ, ta ở đây."
"........"
Bé tí hon ô a mấy tiếng không rõ, nhưng nhìn thần sắc quyết đoán cùng tay nhỏ siết chặt lấy túi áo liền biết câu trả lời.
"........." Thật là.
Cậu bất đắc dĩ, nhưng để hai người ở nhà cũng không yên tâm lắm, nhỡ hai đứa lại cãi nhau thì sao? Mà thân hình lại chênh lệch nữa, không may bé tí hon bị tai nạn bất ngờ thì cậu tìm ai khóc đây.....
"Vào sâm lâm phải đi sát ta nghe chưa!"
Cậu cầm lấy túi vải thô đeo lên người, một tay dắt đứa bé, trong túi áo thêm một bé tí hon. Một nhà ba người hạnh phúc cứ vậy tiến vào sâm lâm...
Cậu không dám tiến vào sâu hơn, chỉ có thể men theo bìa rừng hái nấm, săn bắt mấy con vật nhỏ, thỉnh thoảng lại tìm được một vài cây thuốc nhưng giá trị cũng không cao.
Nhìn đống đồ mình thu thập được trong túi, nét mặt cậu tràn ngập sự buồn rầu.
Chỗ này trừ đồ ăn ra, mang thảo dược đi bán cũng không được bao nhiêu.
Nếu khế ước linh hồn là vũ khí hay dụng cụ, cậu còn có thể đánh ma thú, làm đồ gia dụng kiếm tiền..... Thế nhưng khế ước linh hồn của cậu lại là một quả trứng, quả trứng này lại không sinh ra gà vịt ngan ngỗng mà lại sinh ra bé tí hon đáng yêu??
Hơn nữa tuổi cậu còn nhỏ, sức không đủ lớn nên cũng không có ai nhận làm việc, này phải làm sao để nuôi sống ba miệng ăn đây?!
Bé tí hon thân hình nhỏ nhắn lượng ăn ít không lo, thế nhưng cậu và đứa bé rất cần ăn.
Vào sâm lâm kiếm ăn chỉ là nhất thời, không thể ngày nào cũng vào đây được, có thể hôm nay cậu may mắn nhưng biết đâu ngày mai sẽ nằm trong bụng dã thú?
"Ngươi đang lo không có đồ ăn sao?"
Cậu hướng về phía âm thanh phát ra, thần tình mờ mịt.
"Ngươi đừng lo, ta sẽ nuôi ngươi." Đứa bé mỉm cười, ôn nhu dụ dỗ.
"......." Cậu bất đắc dĩ, xoa xoa đầu đứa bé, "Cảm ơn ngươi."
Biết cậu không tin mình, đứa bé mất hứng nhíu mày.
Đứa bé nghiêng đầu suy nghĩ liền nheo mắt lên tiếng, "Tiểu Quân Quân, ở yên đây đợi ta, ta đi nhanh rồi về." Vừa dứt câu, đứa bé lập tức chạy sâu vào sâm lâm.
"Mau quay lại!" Cậu hoảng sợ hét lên, đáng tiếc đứa bé chạy rất nhanh, nhoáng cái đã mất hút.
Tiểu Quân Quân?! Sao đứa bé này lại biết tên của cậu, cậu nhớ là mình chưa nói tên cho hai người này mà?
Bé tí hon mở to mắt, miệng méo xệch nhìn cậu như muốn nói 'Ngươi thế nhưng nói tên cho hắn biết mà không nói cho ta biết?!'
"Không.... không phải!"
Cậu lúng túng xua tay, bất đắc dĩ nhìn cặp mắt trợn to ngập nước của bé tí hon.
Này... cũng không đến mức phải khóc chứ, có lẽ đứa bé đoán tên nhưng trùng hợp giống tên cậu.
Bé tí hon hai tay bám lấy túi áo, mặt nhỏ nhíu lại sắp khóc, thần tình ủy khuất cực kì.
Cậu đau lòng, hai tay ôm lấy bé khẽ vỗ về, "Ngoan a, sao lại khóc?"
Thân hình nhỏ nhắn run lên, úp mặt vào ngực cậu, thỉnh thoảng lại hức hức mấy cái.
"A! Đừng khóc, đừng khóc." Cậu rối rắm, nếu bé con bận tâm về tên gọi như vậy..... Hay cậu đặt tên cho bé nhỉ?
"Ngoan không khóc a, ngươi có tên chưa?" Cậu sờ sờ đầu nhỏ của bé tí hon, ôn nhu mở miệng.
Bé con ngơ ngác nhìn, ngoan ngoãn lắc đầu, có lẽ nghĩ ra điều gì đó mà ánh mắt sáng lấp lánh.
Cậu nhìn cặp mắt to tròn màu