Cậu nghiêm túc quan sát cẩn thận cầu thủy tinh nhỏ trong tay.
Bỉ ngạn đóng kén thì phải ăn bằng cách nào, cậu không thấy cái miệng nào trên kén cả.
Lại sờ soạng cái kén nhỏ màu đen lấp lánh lần nữa, thật sự không tìm được cái miệng nào để ăn cả!
Cậu cầm cầu thủy tinh nhỏ nheo mắt, tay bóp mạnh một cái, cầu thủy tinh liền tan vỡ thành từng mảnh rơi xuống kén nhỏ, kén nhỏ cũng không tỏ ra yếu kém, lập tức hấp thu mảnh vụn trên người mình, thậm chí còn lăn một vòng để hút nốt mấy mảnh rơi bên cạnh.
Kén nhỏ càng ngày càng lớn, màu đen đậm đặc lại như có thiên hà lưu chuyển trên người, xinh đẹp lóa mắt.
Cậu đưa tay chạm vào kén, ngẩn người.
Vừa có một vài hình ảnh thoáng qua, lần này rõ nét hơn, cậu có thể nhìn thấy được .... một thiếu niên?
Ngay lúc này, cái kén 'rắc rắc' tách ra, ánh sáng hơi lóe lên liền biến mất, một vị thiếu niên xinh đẹp xuất hiện.
Cậu sửng sốt ngửa đầu nhìn thiếu niên, hình như giống với thiếu niên cậu vừa nhìn thấy trong đầu.
Thiếu niên ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, chậm rãi cúi người xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé, "Chủ nhân, mừng người trở về."
----------------------
Trong mơ cậu nhìn thấy một thiếu niên đang dùng xích tự khóa lấy bản thân.
"A... không đau sao?"
Thiếu niên tâm trạng có vẻ rất tệ, khóe mắt đỏ ửng lên nhưng thần tình vô cùng quyết liệt.
Sau khi dùng xích khóa chặt bản thân, thiếu niên cúi đầu lẩm bẩm gì đó, ánh sáng bắt đầu phát ra trên người hắn.
Một chùm sáng bay ra khỏi người hắn, thiếu niên cắn chặt môi.
Chùm sáng thứ hai bay ra, vẻ mặt thiếu niên trắng bệnh.
Ba chùm sáng
Bốn chùm sáng
.......
Rất nhiều chùm sáng bay ra khỏi người hắn tiến về những phương xa, thần trí thiếu niên có vẻ không còn tỉnh táo nữa, vẻ mặt đau đớn, thân thể co quắp lại.
"Hồn... của ta.... làm ơn hãy tìm thấy hắn.... tìm ..... hắn...."
Ánh sáng trên người yếu dần, thiếu niên hộc máu ra, "Để ta tìm ngươi...."
Ngay chính bản thân thiếu niên cũng hóa thành một chùm sáng, chùm sáng to nhất, sáng nhất.
Hình ảnh ngày càng mờ dần, lúc thấy rõ đã chuyển sang một hình ảnh khác.
Thiếu niên thế nhưng tự tay xé mở thần hồn của mình làm hai!
Dùng một phần hồn của mình ghép với một phần hồn khác, phần hồn này dần hình thành một đứa bé giống y hệt hắn.
Thân thể thiếu niên gầy yếu, lung lay như sắp gục ngã, hắn lẩm bẩm, "Làm ơn, hãy giúp ta tìm hắn, nếu ta không thể tìm được hắn, ngươi hãy mang hắn về....."
"Ngươi là chủ hệ thống, hãy liên kết với các mảnh hồn của ta, một khi tìm được vị trí của Quân Quân lập tức lôi kéo tiềm thức của hắn."
----------------------
Ánh nắng ôn hòa chiếu lên người thanh niên đang say giấc, bên cạnh ngồi một thiếu xinh đẹp, khung cảnh ấm áp làm sao.....
Đương nhiên là không rồi! Dưới địa ngục làm gì có ánh nắng ╮(╯∀╰)╭
Mí mắt thanh niên khẽ run, lập tức liền mở ra.
Hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt hắn là vẻ mặt mong đợi cùng cặp mắt sáng long lanh ngập tràn sự sự vui sướng của thiếu niên xinh đẹp đang ngồi bên cạnh.
"......."
"Chủ nhân, người tỉnh rồi!" Thiếu niên hô lên, vội vàng đỡ người dậy rồi kê gối sau lưng, đối xử như với búp bê dễ vỡ.
Hắn nhíu mày, "Được rồi."
Thiếu niên lúng túng rụt tay lại, co quắp đứng ở một bên không biết phải làm gì tiếp, thỉnh thoảng lại liếc trộm thanh niên một cái, bị phát hiện liền đỏ mặt cúi đầu.
Hắn buồn cười, "Không phải quấn ta lắm sao, sao giờ lại biết xấu hổ rồi, Tiểu Ngạn."
Thiếu niên mở to mắt, vui sướng trong mắt như sắp tràn ra, "Quân Quân, ngươi nhớ lại rồi!"
"Làm phiền ngươi rồi."
Mạc Ảnh Quân hiếm thấy ôn nhu mở miệng, giơ tay ra ôm người vào trong lòng.
Thiếu niên không nói gì, hai tay ôm chặt lấy eo Mạc Ảnh Quân, thân thể hơi run.
Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên, thấp giọng an ủi, "Yên tâm, sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa."
Đúng lúc này, một âm thanh rất không hài hòa vang lên, "Papa, ngươi không để ý gì đến ta!"
Một thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng trèo lên giường rồi chui tọt vào lòng Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân sửng sốt, cúi đầu nhìn bé con.
Ừm, giống y hệt phiên bản thu nhỏ của Tiểu Ngạn.
"Không được như vậy nữa." Mạc Ảnh Quân nghiêm túc dặn dò, tách thần hồn ra làm hai rất đau khổ, thậm chí có khả năng sẽ thất lạc mãi mãi hoặc bị trọng thương đến chết.
"Sẽ không ~" Thiếu niên dụi dụi mặt vào ngực Mạc Ảnh Quân, âm thanh mềm mại như mèo con.
Đứa bé tức giận đứng lên giẫm giường, "Hai người các ngươi, không ai để ý đến ta!"
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn đứa bé, đưa tay ôm bé vào lòng, "Cảm ơn ngươi đã giúp chúng ta."
Đứa bé đỏ mặt, ngạo kiều hừ một tiếng, "Chuyện đơn giản thôi, dù sao ta cũng là thần hồn của ngươi cùng hắn kết hợp lại!"
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, cái tính khí ngạo kiều này là ở đâu ra vậy, "Ngươi...."
Lại một âm thanh không hài hòa nữa hét lên chặn ngang khung cảnh ấm áp một nhà ba người.
"Mạc Ngạn khốn kiếp, trả lại Tam Kiếp Huyết Liên cho lão tử!!!"
Phán Quan từ ngoài vọt vào, mặt đỏ phừng phừng, "Mau trả cho ta, ta chỉ còn lại Tam Kiếp Huyết Liên thôi, ta đã đưa bảo bối Niệm Hồn Tinh cho lão công nhà ngươi rồi!"
Phán Quan vừa chạy vào liền thấy ba người trên giường, chuyển mắt sang đứa bé liền giật mình, "Ngươi, ngươi!"
Trên trán đứa bé hiện hình một bông hoa sen đỏ như máu,